Trong lúc Thạch Phong thừ người tại chỗ cả buổi, thì Hoả Vũ và Thủy Sắc Tường Vi phục hồi xong cũng đã đi tới đây.
“Hội trưởng, có phát hiện gì không?” Hỏa Vũ nhìn thấy Thạch Phong đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, vô cùng kinh ngạc cất tiếng hỏi.
Thủy Sắc Tường Vi cũng không chú ý tới sự thay đổi ở Thạch Phong, bởi vì sau khi cô đi tới trước tấm bia đá, đã bị những thứ khác hấp dẫn chặt tầm mắt, cô làm Nguyên Tố Sư, so cùng những chức nghiệp khác, càng mẫn cảm hơn với ma lực.
Ma lực phát tán khủng bố từ tấm bia đá, là thứ tinh khiết nhất mà Thủy Sắc Tường Vi từng gặp được, giống như chính là chúa tể tất cả các nguyên tố pháp thuật vậy.
Khi Thủy Sắc Tường Vi nhìn thấy bóng hình trong tấm bia đá, thì cũng sửng sốt tại chỗ.
“Sao lại thế?” Thủy Sắc Tường Vi không thể tin được, dụi dụi con mắt, còn tưởng mình nhìn lầm rồi.
Chỉ có điều Hoả Vũ lại thấy lạ.
“Rốt cuộc hai người làm sao vậy?” Hoả Vũ nhìn Thủy Sắc Tường Vi một chút rồi lại quay qua nhìn Thạch Phong, cảm thấy khó hiểu.
“Em nhìn tấm bia đá kia là sẽ biết.” Thạch Phong chỉ vào bóng người trong tấm bia, chậm rãi nói.
Lập tức ánh mắt của Hỏa Vũ dời đến trên tấm bia đá.
“Cô ấy sao lại ở đây?” Hoả Vũ giật nảy mình.
Bóng người trong bia đá, Hoả Vũ đã gặp, hơn nữa còn mới gần đây thôi.
Chính là Đại thần quan Charlene đối phó hai đoạ thiên sứ trong Pháo Đài Ác Ma Cổ, hoặc là có thể nói cô gái trong tấm bia đá có bề ngoài giống y như đúc với Charlene, ngay cả khí chất thánh khiết xuất trần cũng giống y chang, nếu muốn nói có gì khác nhau, thì là uy nghiêm tạo áp lực cho người khác không giống.
Không phải là dạng áp lực xuất hiện do thực lực chênh lệch quá vĩ đại, mà là sự kính nể đến từ chênh lệch sinh mệnh.
Hệt như người phàm kính sợ thần linh vậy.
“Chẳng lẽ cô ấy đã là thần?” Nhìn cô gái trước mặt giống Charlene cực, trong lòng Hoả Vũ đột nhiên nảy ra suy nghĩ này.
Suy nghĩ của Hoả Vũ, cũng chính là ý nghĩ hiện tại của Thạch Phong.
Nhưng Thạch Phong có thể khẳng định cô gái trong tấm bia đá chắc chắn trăm phần trăm là Thần linh bậc sáu đấy, bởi vì hắn từng thể nghiệm áp lực từ uy nghiêm chỉ có thần mới sở hữu này.
Nếu như là Thần Linh bậc sáu, Thạch Phong cũng sẽ không thấy sợ hãi, dù sao hắn chơi Thần Vực mười năm, cũng tận mắt thấy không ít người chơi chức nghiệp bậc sáu. Nhưng điều khiến hắn thật sự giật mình là cô gái trước mặt vậy mà giống Charlene y đúc.
Lúc nãy Thạch Phong cảm nhận uy thế như thế này ở trong nhà cổ Tử Dương, chỉ đã quên từng cảm nhận nó ở đâu. Giờ mới biết vì sao có cảm giác quen thuộc.
Bởi vì hắn cũng cảm nhận đồng dạng ở trên người Charlene, chỉ là không mạnh, cho nên đã quên mất.
Bề ngoài giống nhau thì cho qua đi, ngay cả uy nghiêm tản ra cũng giống y chang, thì sao có thể không khiến Thạch Phong giật mình cho được, khác biệt duy nhất chỉ là độ mạnh yếu mà thôi.
Nếu như nói cô gái trước mắt chính là Charlene, thì Thạch Phong cũng không tin, dù sao Charlene chỉ là Đại Thần Quan bậc ba, khoảng cách đến bậc sáu xa như trăm lẻ tám ngàn dặm[1], nhưng nếu nói không có quan hệ gì với Charlene, Thạch Phong cũng không tin được.
Cô gái trước mắt rõ ràng đã chết hẳn rồi, nhưng cô ấy là Thần linh, chỉ cần không cố tình phá hoại, thì thân thể không bị mục nát.
Hiện tại Thạch Phong mới hiểu được, cái gọi là vùng đất từng biến mất chẳng qua là mộ Thần Linh, nhưng không biết là kiệt tác của thần thánh phương nào, cư nhiên dùng thân xác thần linh để làm nguồn năng lượng hạch tâm, sử dụng tài liệu đắt tiền nhất là Tinh Thể Thất Diệu, xây dựng pháp trận phức tạp thế kia, không biết là dùng để phong ấn thứ gì.
Dù là phong ấn thần linh đi nữa, cũng không xài xa xỉ như thế này đâu…
“Xem ra nơi này dây mơ rễ má với Charlene nhiều lắm.” Thạch Phong đã sớm cảm thấy Charlene không đơn giản, mặc dù chức nghiệp bậc ba đã rất lợi hại, thế nhưng có thể dính líu quan hệ với nhiệm vụ cấp Sử Thi, giờ còn xuất hiện một cô gái ở trong mộ của Thần Linh giống Charlene như đúc, ngay cả Thạch Phong cũng thấy thân phận chân chính của Charlene mơ hồ rồi.
Trừ phi tự đi hỏi thẳng Charlene.
Trong lòng Thạch Phong rất tò mò đấy, quyết định chờ sau khi việc này kết thúc, phải đi tháp Sao ở thành Hắc Dực gặp Charlene một phen.
“Hội trưởng, chúng ta phải làm gì bây giờ? Phá hỏng bia đá kia sao?” Thủy Sắc Tường Vi hỏi Thạch Phong.
Ma lực khởi nguồn của pháp trận rõ ràng là từ tấm bia đá này, muốn giải trừ phong ấn cũng chỉ có thể phá tấm bia đá rồi, thế nhưng không biết sau khi phá hỏng tấm bia thì sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao bên trong có một Thần Linh tồn tại.
“Thử một lần trước xem.” Thạch Phong nhìn xung quanh, rồi cũng chẳng phát hiện cơ quan có thể giải trừ pháp trận nào.
Sau khi Thạch Phong gật đầu, Hỏa Vũ liền hành động, hai cây chuỷ thủ nháy mắt đâm về phía bia đá.
Chỉ thấy hai thanh chuỷ thuỷ cấp Tinh Kim có thể chém sắt như chém bùn lại tạo ra tia lửa chói mắt trên bia đá. Ngay cả một dấu cắt trên tấm bia cũng không tạo nên được.
“Cứng quá.” Hoả Vũ cảm giác chém trên tấm bia như là chém vào sắt được phù phép vậy, hai tay bị phản lực lại tê cứng cả.
“Tôi dùng ma pháp thử một lần.” Thủy Sắc Tường Vi bắt đầu ngâm xướng Hoả Diễm Liên Bạo.
Nguyên tố pháp thuật ở chỗ này đậm đặc vô cùng, hết thảy ma pháp được sử dụng sẽ nâng cao uy lực lên rất nhiều.
Năm quả cầu lửa vốn dĩ chỉ to bằng một chậu thau nhỏ, sau khi thi triển ra ở đây thì biến to gần bằng một ngôi nhà, đánh vào trên tấm bia đá, giống như là thiên thạch từ trên trời rơi xuống, toé lửa khắp nơi.
Sau khi lửa tắt, Thủy Sắc Tường Vi giật nảy cả mình.
Tấm bia đá ấy vẫn không hư hại mảy mai, ngược lại càng chói sáng cơ…
Thạch Phong bây giờ cũng hơi nhíu mày, ngay cả Thủy Sắc Tường Vi dùng tuyệt chiêu cũng không thể tạo thành một tia hư hại gì cho tấm bia, e là hắn cũng không có khả năng phá hỏng tấm bia đá này rồi.
“Bia đá này nếu không có cách để phá hỏng, thì phải có những biện pháp khác phá pháp trận.” Thạch Phong khẳng định.
Hệ thống Chủ Thần sẽ không cho một nhiệm vụ không có một tia hy vọng hoàn thành, nguồn năng lượng hạch tâm của pháp trận không thể trực tiếp phá hỏng, thì bản thân pháp trận cũng không phá được, như vậy chỉ có thể đánh vỡ duy nhất một chỗ rồi.
Điểm kết nối!
“Thủy Sắc Tường Vi theo tôi tìm điểm kết nối của pháp trận từ bia đá này đi.” Thạch Phong nói ra.
“Tôi biết rồi.” Thủy Sắc Tường Vi nghe Thạch Phong vừa nói liền hiểu được.
Hoả Vũ là thích khách, dốt đặc cán mai với ma pháp đấy, chỉ có thể đứng yên tại trước tấm bia đá nhìn xem, mà hai người Thạch Phong và Thủy Sắc Tường Vi đi dọc theo theo bia đá tìm kiếm mạch truyền ma lực xung quanh, chỉ có tìm được mạch truyền trước, mới có thể tìm được điểm kết nối.
Thường thì phá giải pháp trận, phương pháp mau lẹ nhất chính là phá huỷ nguồn năng lượng hạch tâm, khó phá nhất chính là bản thân pháp trận, dễ huỷ nhất đúng là điểm kết nối, bất quá khó tìm nhất cũng chính là nó.
Điểm kết nối là một điểm kết nối giữa cách mạch pháp trận lại với nhau, có hơi giống với khi mắc mạch điện ở hiện thực, để truyền tải đúng và khống chế lượng ma lực đi đến chỗ nào. Nếu như điểm kết nối bị hỏng, số ma lực truyền đi đã không có hạn chế, pháp trận sẽ bởi vì ma lực quá cao mà tự huỷ.
Đi tìm kiếm cả buổi, Thạch Phong rốt cuộc cũng tìm được một điểm kết nối, Thâm Uyên Giả từ cao hạ xuống chém nát nó.
Bất quá pháp trận to lớn thế này không có chỉ có một điểm kết nối mà thôi, phải tìm ra toàn bộ rồi phá hết mới được.
Lại trôi qua mấy tiếng, chỗ Thủy Sắc Tường Vi cũng tìm được một điểm kết nối, phá hỏng rồi, nhưng pháp trận vẫn không bị ảnh hưởng tới.
Cứ như vậy hai người Thạch Phong và Thủy Sắc Tường Vi tìm một ngày trời, phá huỷ tổng cộng hơn hai mươi điểm kết nối, mặc dù có chút ảnh hưởng với pháp trận, nhưng rõ ràng vẫn còn trong giới hạn chịu đựng của pháp trận.
“Hội trưởng, không ổn rồi, điểm kết nối anh đã phá huỷ đã khôi phục lại.” Trong lúc rảnh rỗi Hoả Vũ cũng theo Thạch Phong học tập làm sao tìm được điểm kết nối, nhưng đang khi nghiên cứu, Hoả Vũ đột nhiên phát hiện điểm kết nối Thạch Phong đã phá nay lại khôi phục.
“Em nói cái gì?” Thạch Phong không tin nổi.
Điểm kết nối có thể tự khôi phục, Thạch Phong cũng hoài nghi đây có phải pháp trận không rồi, hay là cái pháp trận này thành tinh luôn.
Pháp trận bậc năm Thạch Phong cũng thấy nhiều, dù là pháp trận bậc sáu Thạch Phong cũng đã thấy, hắn chưa từng nghe nói pháp trận có thể tự chữa trị thế này.
[1] Khoảng cách Cân Đẩu Vân của Tôn Ngộ Không, cũng như là quãng đường thỉnh kinh của Đường Tăng cũng là 108 ngàn dặm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận