“Thằng nhóc này vậy mà đồng ý rồi, tính ra có chút can đảm.” Triệu Kiến Hoa có chút cải biến cách nhìn của mình với Thạch Phong.
Trương Lạc Uy được khen là thiên tài võ thuật, La Hán Quyền đã luyện đến cảnh giới sâu hơn, rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không đấu lại được, bản thân Thạch Phong chỉ chơi game, có thể đánh bại Chu Ngọc Hổ xác thực không đơn giản, nhưng so sánh với Trương Lạc Uy thì, rõ ràng không phải một cấp bậc.
Triệu Nhược Hi đứng bên cũng bối rối.
“Sao Thạch Phong lại ngốc đến vậy chứ?” Triệu Nhược Hi cảm thấy cạn lời, “Chỉ là bị Lam Hải Long tâng bốc, vậy mà cũng vênh váo, Trương Lạc Uy chính là cao thủ võ thuật chân chính.”
Mà Lâm Phi Long đứng ở đàng xa nhìn mặt Thạch Phong mà nở nụ cười lạnh, hắn xem qua trận đấu của Thạch Phong kia rồi, cũng biết Thạch Phong rất lợi hại, nhưng so với Trương Lạc Uy, còn thua một đoạn, vả lại trận so đấu kia Chu Ngọc Hổ cẩu thả khinh thường Thạch Phong, cho nên mới bị một chiêu xử đẹp, nếu như Chu Ngọc Hổ cẩn thận chút, tuyệt đối không có kết quả như vậy.
Chỉ cần Trương Lạc Uy đánh bại Thạch Phong, cộng thêm Lam Hải Long trắng trợn tuyên truyền, dù Thạch Phong không có thua trận trong game, nhưng thua trận trong cuộc so đấu được mọi người chú ý cũng không khác gì, mặt mũi của công hội Linh Dực nhất định sẽ bởi vì Thạch Phong ném mất ráo, bởi vì hai bên đều là đại biểu cho công hội, không phải chỉ riêng mình.
Đây cũng chính là chỗ cao tay của Lam Hải Long.
Trực tiếp tâng bốc Thạch Phong đến chết!
Trước tiên nói Thạch Phong lợi hại đến nhường nào, làm mọi người phải thán phục, sau đó nâng Thạch Phong lên thành đại biểu công hội, điều này làm cho trận đấu giao lưu bình thường trở thành cuộc so đấu giữa hai công hội, cuối cùng nhờ Trương Lạc Uy đánh bại Thạch Phong vừa lợi hại vừa mạnh mẽ như đã nói, có thế thể hiện thực lực của U Ảnh.
Dù Thạch Phong là quản lý trung tầng của Linh Dực, nhất định cũng sẽ bị phạt nặng, nói cho cùng đây là vấn đề mặt mũi của công hội.
Thủ đoạn của Lam Hải Long quả thực đủ độc ác, giết người không thấy máu!
Lúc mọi người ở đây hoan hô thảo luận, nhân viên hậu trường đã bắt đầu chuẩn bị sân đấu.
“Cậu nói xem ai sẽ thắng?”
“Đương nhiên là Trương Lạc Uy rồi. Hắn chính là thần tượng của tôi, trước đây hắn lấy được quán quân cuộc đấu võ của trường rất dễ dàng, không ai có thể chống qua ba chiêu. Tuy Thạch Phong đánh bại Chu Ngọc Hổ xếp thứ ba, thực lực cũng rất mạnh. Thế nhưng nhìn cậu ta chẳng có khí thế gì, mà Trương Lạc Uy thì chỉ cần đứng gần hắn một chút, toàn thân đều cảm nhận được cảm giác rất áp lực, nếu như bị hắn nhìn chằm chằm, sau lưng tôi sẽ ớn lạnh, cứ như bị dã thú hung dữ rình mồi vậy, sợ hãi đến tận đáy lòng. Nhưng Thạch Phong lại không thế, một chút cảm giác tôi cũng không có, giống như cậu ta không tồn tại vậy.”
“Tôi cũng thấy thế, Thạch Phong chắc là cao thủ trong Thần Vực, bất quá đây là luận võ tại hiện thực, có thể đối chiêu với Trương Lạc Uy qua hơn mười chiêu đã là không tệ, nếu như ở trong Thần Vực, nói không chừng sẽ là một trận quyết đấu đặc sắc.”
Khi mọi người có mặt đều không coi trọng Thạch Phong, Chu Ngọc Hổ cố ý đi tới bên người Trương Lạc Uy ngồi góc nghỉ ngơi.
“Anh Trương, anh phải cẩn thận gã Thạch Phong. Tôi từng giao thủ với gã, tuy rằng sức mạnh và thể lực của gã có vẻ yếu, thế nhưng kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, nắm chắc thời cơ ra tay đều chuẩn, cứ như các quyền cước được đánh ra đều sống động, thành thạo nắm trong tay.” Chu Ngọc Hổ dè dặt nói.
“Tiểu Hổ cậu nghĩ nhiều, dù Thạch Phong đạt được trình độ chuyên nghiệp đi chăng nữa, tôi vẫn có thể đánh bại gã như cũ, cậu bị mất mặt, tôi sẽ tìm về cho cậu.” Trương Lạc Uy cười vỗ vỗ bả vai Chu Ngọc Hổ, căn bản sẽ không vì vài lời ba xạo của Chu Ngọc Hổ mà lay chuyển. Đến độ tài nghệ như hắn bây giờ, ý chí đã sớm cứng rắn như sắt.
Đương nhiên. Cũng không phải là Trương Lạc Uy coi khinh Thạch Phong, mà là thói kiêu ngạo của cao thủ. Đối mặt với bất cứ kẻ địch nào đều có lòng tin chiến thắng.
“Anh Trương…”
Chu Ngọc Hổ biết không khuyên được, thế nhưng chỉ khi thực sự giao thủ với Thạch Phong mới biết được Thạch Phong chân chính đáng sợ.
Nếu như nói Trương Lạc Uy là dã thú đáng sợ, thế thì Thạch Phong hệt như núi cao biển rộng, dù có sức mạnh mạnh cỡ nào, cũng bất lực trước mặt lực lượng tự nhiên.
Kỳ thực Chu Ngọc Hổ muốn biểu đạt rằng không nên đi luận võ với Thạch Phong, nhưng xem xét mặt mũi của Trương Lạc Uy, hắn mới dè dặt nói hãy cẩn thận, song rõ ràng không có chút tác dụng gì.
Dưới sự làm việc của các nhân viên, sân đấu võ rất nhanh chuẩn bị xong, mặc dù nhỏ hơn sân chính quy một chút, nhưng cũng được trăm mét vuông, đủ cho hai người thi triển quyền cước.
Đám người có tiếng trong thành phố Kim Hải như Hứa Văn Thanh, Triệu Kiến Hoa, Trần Võ đều ngồi ở nơi cách sân đấu gần nhất, còn những người khác chỉ có thể đứng xem ở cách xa khoảng năm sáu mét.
Trong vùng sân đấu, Thạch Phong và Trương Lạc Uy đứng cách xa nhau năm mét, người trước bình thường không có gì đặc biệt, không hề có khí thế gì, người sau lại sở hữu khí thế bức người, cứ như dã thú bụng đói kêu vang chuẩn bị nuốt cả người vào, khiến tận đáy lòng người xem cảm thấy run rẩy.
Đại chiến hết sức căng thẳng.
Mà khán giả ở ngoài sân cũng đều hồi hộp, chăm chú nhìn từng cử động của hai bên.
Cao thủ so chiêu, chính là chuyện trong nháy mắt, căn bản không đánh đấm lâu la như người thường, cũng sẽ không tạo thành thương tổn hữu hiệu gì, cho nên bọn họ rất lo mình sẽ bỏ lỡ đặc sắc chớp nhoáng khi hai người giao thủ.
Trái lại với họ, đám người Hứa Văn Thanh lại vừa cười vừa nói.
“Quán chủ Trần, cậu là người trong giới, còn là bậc thầy võ thuật, cậu xem ai sẽ thắng trong hai người bọn họ?” Hứa Văn Thanh sờ sờ râu mép, nhẹ giọng cười nói.
“Đúng vậy, loại chuyện luận võ này, thực lực và may mắn đều rất quan trọng, nhưng chỉ xét khí thế và tố chất thân thể thì Trương Lạc Uy rõ ràng nhỉnh hơn, bất quá tôi chưa từng thấy thân thủ Thạch Phong thế nào, cho nên tôi không dễ phán đoán.” Trần Võ lắc đầu, cũng không có cho ra đáp án cụ thể.
Nếu là ngươi khác, dù trước đây chưa từng gặp mặt bao giờ, hắn cũng có thể nhờ vào khí thế phát ra từ người nọ, phán đoán mạnh yếu dựa trên cảm nhận, thêm phương diện tố chất thân thể, tính ra được trình độ đại khái. Thế nhưng Trần Võ không cảm giác được bất kì khí thế nào từ Thạch Phong cả, thậm chí cảm giác tồn tại đều yếu ớt đến mức có thể sao lãng là quên ngay.
Giả sử Thạch Phong là một người bình thường, không có đánh bại tay đấu tốt như Chu Ngọc Hổ, thì Trần Võ sẽ đoán Thạch Phong chỉ như một con thỏ trắng toàn thân vô hại, căn bản không đáng giá nhắc tới, nhưng con nhỏ trắng ấy lại có thể đánh bại hổ dữ như Chu Ngọc Hổ, thế sao không để Trần Võ coi trọng cho được.
Thử nghĩ xem một con thỏ trắng nhỏ có thể giết chết một con hổ già hung dữ, nói nó là thỏ trắng ai mà tin?
Dù thật là con thỏ nhỏ đi nữa, cũng là một con thỏ thành tinh có khả năng giết chết con cọp.
Nếu quả thật đã tu luyện thành tinh rồi, khí thế hiện giờ chỉ là biểu hiện giả dối thôi, không thể coi thành sự thật.
Một kẻ tu luyện thành yêu quái thế này, so với một động vật bình thường, hai bên không phải cùng một đẳng cấp rồi.
Bất quá loại cao thủ tu luyện thành yêu như thế vô cùng ít thấy, cái gọi là tu luyện thành yêu, không phải nói đến tay chân hay cơ thể, mà ý chỉ tinh thần, đó chính là sáng suốt, võ thuật không còn là vật chết mà sống động như thật, cảnh giới như vậy không nên có ở trên người một chàng trai tuổi còn trẻ măng.
Cho nên Trần Võ cũng không xác định Thạch Phong rốt cuộc đạt tới trình độ gì.
“Quán chủ Trần mắt rõ tinh đời, sao có thể không phán đoán ra được, Thạch Phong và Trương Lạc Uy đều là người trẻ tuổi, dù hiện giờ không được giỏi lắm, còn không gian tăng lên rất nhiều, đáng để mong chờ.” Triệu Kiến Hoa cũng không tin Trần Võ thật không biết ai mạnh ai yếu, bởi vì ai mạnh hơn trong hai người rõ chỉ cần nhìn là biết ngay, hắn chỉ cho rằng Trần Võ không muốn làm mất mặt Thạch Phong thôi.
Có điều Triệu Kiến Hoa không biết, người luyện võ từ trước đến nay đều thẳng tính, mà Trần Võ lại là bậc thầy võ thuật, ăn ngay nói thật, căn bản sẽ không nói vòng vo tam quốc gì, chỉ biết có sao nói thế.
Trong lúc mọi người nói cười, trên sân trọng tài cũng bất chợt hạ bàn tay xuống giữa hai người Thạch Phong và Trương Lạc Uy, hét lớn một tiếng: “Bắt đầu!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận