“Quả nhiên là Lâm Phi Long giở trò quỷ.”
Thạch Phong kỳ thực căn bản không lưu ý nhân vật như Hà Hữu Tài, hắn thầm nghĩ muốn biết rõ ai nhằm vào hắn, nếu giờ đã xác nhận 100% là Lâm Phi Long, Hà Hữu Tài cũng không còn ích lợi gì.
“Được rồi, thu hồi nước mắt cá sấu của anh đi, tôi có thể đi lên, nhưng anh phải nói rõ ràng mọi chuyện cho hiệu trưởng Hứa mới được, bằng không thì tự cầu nhiều phúc cho mình đi.” Thạch Phong đá bay Hà Hữu Tài quỳ trên mặt đất khóc lớn dào dạt, từ tốn nói.
“Sao mày có thể như vậy?” Hà Hữu Tài cứ như lật mặt bánh, ngay lập tức khôi phục dáng vẻ bình thường, thật cứ như trước đó chưa xảy ra chuyện gì, trái lại trong mắt còn xuất hiện sự oán giận.
Hà Hữu Tài đã làm Hứa Văn Thanh mất mặt, nếu như bây giờ nói rõ đầu đuôi sự việc cho Hứa Văn Thanh, như vậy Lâm Phi Long tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho gã, vả lại phía sau Lâm Phi Long còn có một Triệu Kiến Hoa đáng sợ hơn, dù Hứa Văn Thanh bỏ qua gã, thế nhưng Lâm Phi Long và Triệu Kiến Hoa sẽ không.
Trước có sói sau có hổ, mặc kệ làm thế nào gã không chết cũng sẽ bị lột một lớp da.
Không thể không nói Thạch Phong làm như vậy, quá độc ác!
“Vì sao tôi không thể làm thế? Tôi chẳng qua là để anh nói sự thực ra thôi, hiện tại tôi chỉ muốn biết sự lựa chọn của anh là gì?” Thạch Phong cười nhạt, hoàn toàn không có coi ra gì với vẻ oán độc của Hà Hữu Tài.
Sớm biết có ngày hôm nay sao lúc trước còn làm.
Qua một lúc lâu, Hà Hữu Tài hít thở mấy hơi thật sâu, tròng mắt chuyển động, lập tức ác độc nhìn về phía Thạch Phong, trong lòng rõ ràng có đáp án.
“Để tôi đồng ý cũng được thôi.” Hà Hữu Tài nói, “Nhưng cậu phải để tôi gia nhập vào công hội Linh Dực mới được.”
“Xem ra anh còn không biết rõ tình huống hiện tại của mình, còn muốn bàn điều kiện, tôi cho anh biết, anh chỉ có hai lựa chọn, một là tự nói, hai là không nói, bất quá bản thân tôi đề nghị anh nên tự nói, ít nhất hiệu trưởng Hứa còn có thể bỏ qua cho anh.” Thạch Phong hơi nhíu mày, mở miệng nói, “Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, cho anh ba giây suy nghĩ.”
“Được, tôi nói là được chứ gì.” Hà Hữu Tài rất nhanh thì đã quyết định, so sánh với Lâm Phi Long và Triệu Kiến Hoa, gã càng sợ Hứa Văn Thanh hơn, bởi vì lực ảnh hưởng của Hứa Văn Thanh quá rộng.
Sau đó Thạch Phong liền theo vệ sĩ đi vào toà nhà, đi thang máy lên tới tầng ba mươi sáu.
Thạch Phong vừa vào, dẫn tới rất nhiều người chú ý.
Bởi vì Hứa Văn Thanh nổi giận, đã làm cho không ít người đều biết chuyện gì đang diễn ra, cũng rất tò mò người ông Hứa mời tới là hạng người thế nào, cho nên đều muốn gặp.
Dưới sự hướng dẫn của vệ sĩ, đám người Thạch Phong đi tới trước mặt Hứa Văn Thanh.
Khi Thạch Phong – một người bình thường không có gì lạ, thân mặc áo thể thao màu đen đứng trước mặt bọn họ, tất cả mọi người đều ngạc nhiên mở to mắt, bắt đầu quan sát tỉ mỉ Thạch Phong, muốn xem có gì đặc biệt.
Song, để bọn họ thất vọng rồi, dù là cách ăn mặc hay khí chất, đều bình thường hết.
“Thạch Phong, sao mày lại ở đây?” Lâm Phi Long cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vốn là nghĩ nhờ quan hệ của Triệu Kiến Hoa, không nghĩ tới Thạch Phong vẫn có thể đi vào, điều này nằm ngoài sự dự đoán của hắn rồi.
“Mọi chuyện luôn luôn có ngoại lệ mà.” Thạch Phong cười đáp lại.
“Thạch Phong, cậu đã đến rồi, thật quá tốt. Lúc đầu tôi còn muốn xuống phía dưới tìm cậu đây.” Triệu Nhược Hi thấy người đến là Thạch Phong, rất vui vẻ nói, nếu không phải có Triệu Kiến Hoa lôi kéo cổ, không cho cô đi, cô ấy đã sớm rời khỏi Hội Liên Nghị nhàm chán này rồi.
Bất quá Triệu Kiến Hoa ngồi ở bên cạnh nghe thấy Triệu Nhược Hi nói như vậy, sắc mặt trở nên âm u, nãy giờ Triệu Nhược Hi cứ nói với hắn mãi, muốn cho Thạch Phong lên đây, làm hắn tức giận đến mức khói bốc lên đầu. Không nghĩ tới gã tầm thường này chưa hết hi vọng, vẫn lên thật.
“Không phải là mình đã nói cho cấp dưới không cho hắn tiến vào ư? Vì sao hắn còn có thể vào?” Trong lòng Triệu Kiến Hoa tràn đầy nghi vấn, không biết Thạch Phong chính là đại biểu công hội Linh Dực mà ông Hứa mời tới.
“Chàng thanh niên, ngồi bên này đi. Ông là Hứa Văn Thanh, hiệu trưởng đương nhiệm của đại học Kim Hải.” Hứa Văn Thanh chậm rãi đứng dậy rất chính thức tự giới thiệu mình với Thạch Phong.
“Thạch Phong, sinh viên năm thứ tư đại học Kim Hải.” Thạch Phong cũng nhẹ giọng đáp.
“Cậu là sinh viên trường đại học chúng ta? Quả thật là lớp trẻ hơn bậc đi trước, trẻ tuổi như vậy liền có thể trở thành người quản lý tầng trung của công hội Linh Dực.” Hứa Văn Thanh kinh ngạc nói, hắn không cho rằng địa vị của Thạch Phong trong công hội Linh Dực cao bao nhiêu, nhưng người có quyền tuyển dụng thường đã là quản lý trung tầng rồi, còn chưa tốt nghiệp đại học, liền có thể trở thành người quản lý trung tầng của một công hội thần bí, tuyệt đối là thành công lớn trong mắt người mình thường, chí ít giỏi hơi đại đa số sinh viên có mặt tại đây nhiều.
Thái độ thân thiết và tán thưởng từ Hứa Văn Thanh, làm cho Trần Võ và Triệu Kiến Hoa ngồi gần đấy có chút khó hiểu, không nghĩ tới ông Hứa sẽ tán thưởng một người thế hệ sau như thế, hơn nữa còn là một lớp trẻ bình thường không có bình thường hơn, bọn họ cũng đang ngoài nghi có phải mình nghe nhầm rồi không.
Dù là Trương Lạc Uy tiền đồ vô lượng nhất trong đại học Kim Hải, ông Hứa cũng chỉ khen một câu không tệ mà thôi…
Bọn họ tuy giật mình người như Thạch Phong mà là một quản lý trung tầng của công hội nào đó, nhưng điều ấy căn bản không đáng giá ông Hứa phải tự mình mời người và không ngớt lời khen ngợi như thế, dù sao ông Hứa cũng là nhân vật có mặt mũi trong thành phố Kim Hải.
Bất quá Hứa Văn Thanh xem trọng tương lai của Thạch Phong, nhất là khí chất không có chút rung động nào, trầm tĩnh như biển khơi, đây không phải là thứ người trẻ tuổi nên có, hoặc có thể nói là không thể nào có được.
Nếu không phải Hứa Văn Thanh gặp vô số người, trải qua nhiều năm tháng gặp gỡ biết bao loại người, Hứa Văn Thanh cũng sẽ không phát hiện sự đặc biệt của Thạch Phong.
Trẻ tuổi như vậy đã có thể được một công hội có thực lực cực mạnh chọn làm người quản lý trung tầng, nói rõ công hội ấy nhìn ra năng lực của Thạch Phong, e rằng chẳng cần bao lâu nữa, thì có thể tiến vào cao tầng, cho nên Hứa Văn Thanh mới có thể khách khí như vậy.
“Hiệu trưởng quá khen rồi.” Thạch Phong cười cười.
Sau khi Hứa Văn Thanh và Thạch Phong hàn huyên vài câu, ánh mắt Hứa Văn Thanh lần nữa chuyển tới trên người Hà Hữu Tài vẫn căng thẳng sợ hãi, lạnh giọng hỏi: “Nói đi, đến cùng chuyện gì xảy ra?”
Giọng Hứa Văn Thanh tuy nhỏ, lại mang đầy cảm giác áp bách, Hà Hữu Tài sợ sệt không dám giấu giếm chút nào.
“Là do Lâm Phi Long ra lệnh cho tôi, hắn nói Triệu tổng không muốn Thạch Phong tiến vào dây dưa với bạn học Triệu Nhược Hi, tôi nghe lầm lời gièm pha của hắn, mới không cho Thạch Phong báo danh.” Hà Hữu Tài lúc này không quan tâm gì nhiều, trực tiếp chỉ thẳng mũi Lâm Phi Long, chỉ trích.
Nhất thời ánh mắt của mọi người đều dời đến trên người Lâm Phi Long.
Trong nháy mắt Lâm Phi Long liền cảm nhận được áp lực cực lớn.
Giờ này khắc này Lâm Phi Long cảm giác rất vô lực, hắn có chút không thở được, cũng không biết nên nói cái gì, bởi vì mở miệng khác gì nhận tội, càng không tưởng tượng nổi sau lưng Thạch Phong còn có công hội Linh Dực.
“Nếu không lời nào để nói, vậy mời rời khỏi nơi đây, Hội Liên Nghị Kim Hải không chào đón cậu.” Hứa Văn Thanh nhìn vẻ mặt của Lâm Phi Long liền biết Hà Hữu Tài đều nói thật hết, nhất thời giọng trầm xuống, người nào cũng có thể nhìn ra ông Hứa có chút tức giận.
Sau đó liền thấy hai vệ sĩ cường tránh đi về hướng Lâm Phi Long, rõ ràng là muốn đưa Lâm Phi Long đi.
“Ông Hứa hãy chờ đã.” Lúc này Triệu Kiến Hoa đột nhiên mở miệng nói.
Mà ở bên cạnh Triệu Kiến Hoa, là có hai cổ đông lớn của U Ảnh – Lam Hải Long và Trương Lạc Uy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận