Tầng 36 cao nhất của khách sạn Kim Kiều, Hội Liên Nghị Kim Hải đã chính thức bắt đầu tại đây.
Đại đa số người ở đây đều là người có tiếng tăm trong các ngành nghề của thành phố Kim Hải, chỉ có phần nhỏ là sinh viên sắp tốt nghiệp từ đại học Kim Hải thôi.
Hội Liên Nghị Kim Hải năm nay là lần long trọng nhất, được mời nhiều người tới nhất, đồng thời cũng giúp những sinh viên mới tốt nghiệp có thêm cơ hội hơn, nhất là trò chơi thực tế ảo Thần Vực nọ, làm người thuộc nhiều ngành nghề đều xem trọng viễn cảnh tương lai của Thần Vực, bởi vì Thần Vực ngoại trừ mạo hiểm và chiến đấu, còn có rất nhiều thứ giải trí, còn phong phú hơn hiện thực nhiều, rất nhiều ngành nghề trong thực tế đều có thể tiến vào đó phát triển.
Một ông lão chừng 60 tuổi mặc một thân âu phục kiểu Tôn Trung Sơn màu trắng, tinh thần phấn chấn đứng ở một góc hội trường, mà bên người ông lão ấy đều là danh nhân có quyền có thế trong thành phố Kim Hải, trong đó bao gồm Triệu Kiến Hoa là chú của Triệu Nhược Hi cũng ngồi ở bên cạnh.
“Bọn họ còn chưa tới sao?” Ông lão mặc âu phục Tôn Trung Sơn đột nhiên nhìn về phía hội trưởng hội sinh viên Hà Hữu Tài mà hỏi.
“Bọn họ đã tới, chỉ là…” Vẻ mặt Hà Hữu Tài do dự, muốn nói lại thôi.
Ông lão trước mắt là hiệu trưởng trường đại học Kim Hải kiêm luôn chủ tịch – Hứa Văn Thanh, dạy ra rất nhiều sinh viên ưu tú, đều là nhân vật nổi tiếng trong các ngành nghề, được tôn kính ở trong thành phố Kim Hải, một chân dậm xuống cũng khiến cả thành phố Kim Hải phải rung chuyển.
“Nói.” Giọng Hứa Văn Thanh chợt lạnh lẽo.
“Bọn họ đang ở bên ngoài.” Đối với người mới ra đời tiếp xúc xã hội như Hà Hữu Tài, loại khí thế này mang tới cảm giác chịu áp lực từ trước tới nay chưa từng có, suýt chút nữa là không đứng vững.
“Nếu đã ỡ bên ngoài, vì sao họ không tiến vào?” Hứa Văn Thanh chất vấn, “Chẵng lẽ muốn lão già cổ hủ này đi xin bọn họ vào hay sao?”
“Mặt mũi của bọn họ đúng là lớn đấy, cư nhiên muốn ông Hứa đi xin bọn họ, nghĩ rằng chơi game không tệ, liền dám không để chúng ta vào mắt như thế à?” Triệu Kiến Hoa cũng hơi giận nói.
“Các người đi xem đi, gọi họ lên. Nói là tôi bảo.” Hứa Văn Thanh vẫn bình tĩnh suy xét, cảm thấy vẫn không được, vả lại ngoại trừ những game thủ chuyên nghiệp từ các studio game ra, cũng không ít tuyển thủ võ thuật có tiếng chưa có mặt.
“Vâng.” Mấy vị vệ sĩ thân hình cao lớn mặc âu phục đen còn đeo kính nghe lời đi tới thang máy xuống lầu.
“Tôi thật khó hiểu, những người đó rốt cuộc nghĩ cái gì. Cứ tụ tập ở phía dưới, chả lẽ ở dưới đó xảy ra chuyện gì sao?” Triệu Kiến Hoa cảm thấy rất tức giận với những người còn chưa lên kia, hơn nữa từ đáy lòng hắn khinh thường game thủ chuyên nghiệp, hắn nghĩ chơi game giỏi cũng chỉ là chơi game thôi, nếu không phải dựa vào những tập đoàn xí nghiệp lớn như của họ tài trợ và ủng hộ, thì là một lũ cái gì cũng không làm nên.
“Tôi cũng rất tò mò, người tuổi trẻ bây giờ đều suy nghĩ kiểu gì, hay là những người già như chúng ta đã không theo kịp thời đại.” Một người đàn ông trung niên mặc áo võ đạo màu đen tuyền cười cười, nói lời tự giễu, trên người hắn không có chút khí thế sắc nhọn gì, ngược lại trầm ổn êm dịu cứ như biển rộng làm người ta cảm thấy thân thiết.
Thế nhưng không có ai dám coi khinh người đàn ông trung niên này, bởi vì người đàn ông ấy là bậc thầy võ thuật nổi danh tại thành phố Kim Hải – Trần Võ. Mấy năm trước trở thành quán quân cuộc thi đấu võ thuật hằng năm của thành phố Kim Hải, là người đứng đầu không thể tranh cãi, nhưng giờ đã lớn tuổi, cho nên không tham gia cuộc thi đấu võ thuật nào nữa, mà đi mở một võ quán trong thành phố, rất được hoan nghênh.
“Quán chủ Trần thật biết nói đùa. Chỉ là đám thanh niên không biết trời cao đất rộng thôi, chỉ một game thực tế ảo, với thân thủ của quán chủ Trần đây, tiến vào trò chơi Thần Vực, có lẽ rất nhanh trở thành cao thủ đứng đầu không mấy ai sánh ngang, danh chấn một phương.” Triệu Kiến Hoa mở miệng nói.
“Dù sao hiện thực và thực tế ảo không giống nhau, vả lại thời đại đang thay đổi, tương lai chính là thế giới của những người trẻ tuổi kia.” Trần Võ lắc đầu, hắn là một người tập võ, hết sức mẫn cảm với bất cứ chuyện gì, hắn đã có thể cảm nhận rõ ràng được bước chân của thời đại bắt đầu nhanh hơn, nhất là khi Thần Vực xuất hiện. Không bàn tới việc vô số tập toàn lớn trên toàn thế giới nhao nhao tiến vào chiếm giữ Thần Vực, chỉ nói tới số lượng người chơi Thần Vực đã vượt xa sự tưởng tượng. Bất kì ai đều có thể thấy được tiềm lực của Thần Vực trong tương lai vĩ đại cỡ nào, chưa nói chi trong Thần Vực còn chút bí mật hiếm ai biết.
Bất quá Trần Võ cũng không biết bí mật ấy là gì, cư nhiên làm cho nhiều tập đoàn tài chính toàn cầu đổ xô vào chạy theo như vịt, trò chơi thực tế ảo Thần Vực này không phải đơn giản như người thường nghĩ ngợi.
Giống như mỗi tập đoàn trong thành phố Kim Hải mặc dù cũng sẽ tiến vào Thần Vực, thế nhưng những tập đoàn này chẳng qua chỉ như mèo hoang ngửi thấy mùi cá, chứ căn bản không biết Thần Vực đến cùng có bí mật thế nào.
Sau khi hai người nói chuyện, Hứa Văn Thanh cũng nhận được điện thoại vệ sĩ gọi tới.
“Ông Hứa, những người này đều nói bọn họ có việc lớn cần làm, cần phải chờ thêm một lúc nữa mới có thể lên trên.”
“Việc lớn? Việc lớn gì có thể quan trọng hơn cả Hội Liên Nghị lần này, lẽ nào bọn họ không muốn được các tập đoàn xí nghiệp tài trợ và ủng hộ ư?” Giọng Hứa Văn Thanh trầm xuống, những ai quen tánh của ông Hứa đều biết đây là dấu hiệu ông Hứa tức giận.
“Hình như bọn họ muốn nói chuyện với quản lý của công hội Linh Dực, nhưng người xếp hàng bây giờ quá nhiều, cho nên họ mới tốn không ít thời gian.”
“Công hội Linh Dực, là một công hội trong Thần Vực à?” Hứa Văn Thanh khó hiểu.
Chẳng qua là một công hội trong game, còn cần nhiều studio nổi danh trong thành phố Kim Hải xu nịnh ư?
Lẽ nào công hội Linh Dực đó vô cùng mạnh trong Thần Vực?
Tuy hắn không có chơi game thực tế ảo, thế nhưng vẫn biết công hội nổi tiếng trong giới game thực tế ảo, mà trong những công hội danh tiếng ấy căn bản không có tên nào là công hội Linh Dực cả.
“Nghe bọn họ nói thì Linh Dực này hết sức có tiếng tăm ở cả vương quốc Tinh Nguyệt, thậm chí trong một vài phương diện vượt qua công hội nhất lưu, rất nhiều tập đoàn lớn đều muốn gặp quản lý của Linh Dực một lần, nhưng Linh Dực quá thần bí, vẫn luôn không có cơ hội tiếp xúc, nên bọn họ không muốn bỏ qua cơ hội lần này.”
“Nói như vậy đúng thật là không thể bỏ qua công hội Linh Dực.” Hứa Văn Thanh có vài phần hứng thú với công hội Linh Dực, nhất là thành phố Kim Hải thế này, có thể xuất hiện công hội như vậy, kiểu nào cũng muốn gặp mặt một lần, “Có công hội lợi hại như thế ở thành phố Kim Hải chúng ta, lão già như tôi còn chưa biết, đã thế thì hãy mời đại biểu công hội Linh Dực lên đây ngồi một chút đi, ông già này cũng muốn gặp xem rốt cuộc là người thế nào.”
Hơn nữa Hội Liên Nghị lần này không ít người chờ ở dưới lầu cũng không phải là chuyện chỉ có một hai người, trực tiếp mời người của công hội Linh Dực lên đây, như vậy thì những khách mời đến từ các studio cũng có thể lên tham gia Hội Liên Nghị rồi.
Mọi người nghe thấy ông Hứa muốn mời một đại biểu công hội chưa nghe tên lên, đều thể hiện hơi khiếp sợ.
Mà ở dưới lầu lúc bấy giờ, những vệ sĩ đã đi tới trước người Thạch Phong, nói chuyện này cho Thạch Phong nghe, thành thật mời Thạch Phong lên lầu.
Bất quá làm cho những vệ sĩ ấy kinh ngạc chính là Thạch Phong trực tiếp từ chối.
“Ngài Thạch Phong, ông Hứa thật lòng mời anh đi lên, cam đoan sẽ không để anh thất vọng.” Người đứng đầu đội vệ sĩ tận tình khuyên bảo.
“Tôi biết rõ, nhưng người ở đây còn chưa tuyển đủ, dù tôi đồng ý đi nữa, còn phải hỏi xem những người xếp hàng ở đây có đồng ý hay không.” Thạch Phong cười cười, chỉ chỉ hàng dài ước chừng hơn ngàn người trước mặt, “Vả lại dù tôi bằng lòng đi lên, cũng sẽ có người đuổi tôi ra, tôi là người nhát gan lắm, người nọ rõ ràng đã uy hiếp tôi, không cho phép tôi bước vào quán rượu nửa bước. Tôi còn phải phỏng vấn, xin đừng làm khó tôi.”
Vệ sĩ của Hứa Văn Thanh trực tiếp hết chỗ nói rồi, đây chẳng phải là nói lấy lệ với bọn họ sao, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể báo lại chuyện này cho Hứa Văn Thanh.
“Cái gì? Có người uy hiếp không cho hắn tiến vào?” Hứa Văn Thanh sau khi nghe được cũng không khỏi bật cười, “Cậu nói cho hắn biết, không có việc gì, chỉ cần ông già này ở đây, tôi cam đoan hắn sẽ không gặp chuyện không may gì trên Hội Liên Nghị, cũng không có ai dám đuổi hắn ra ngoài.”
“Nhưng mà hắn vẫn nói không dám, hắn không muốn lần thứ hai bị đuổi ra ngoài.” Vệ sĩ bất đắc dĩ.
“Lần thứ hai bị đuổi ra? Chẳng nhẽ hắn vốn là khách mời Hội Liên Nghị lần này sao?”
“Vâng.”
Hứa Văn Thanh không khỏi sửng sốt, bất quá rất nhanh thì phản ứng lại, nhất thời một cơn lửa giận xông lên đầu, lại có người dám đuổi khách hắn mời ra ngoài, đây khác gì tát cái mặt già này một cái chứ.
“Là ai? Là ai dám đuổi người tôi mời ra ngoài?” Giọng Hứa Văn Thanh bấy giờ cực lớn còn lạnh lẽo vô cùng, mặc dù không phải là người luyện võ, nhưng khí thế kinh người làm cho rất nhiều người ở bên cảm thấy sợ hãi.
Người vệ sĩ kia cả người cũng run lên, chậm chạp cả buổi mới nói: “Hà Hữu Tài.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận