Muốn cải tiến Kỵ nỏ của Kỵ Sĩ Đà La Không Đầu, trước tiên phải quay về thành lấy một ít tài liệu, bình tĩnh lại, nghiên cứu cẩn thận mới được.
Nhiếp Ngôn nhìn thời gian, cũng đã đến giờ nên thoát khỏi trò chơi. Hắn đi ra khỏi khoang trò chơi.
“Ngươi đi ra a, mau tới đây ăn bữa sáng a." Tạ Dao nhìn thấy Nhiếp Ngôn, lộ ra nụ cười sáng lạng.
Nhiếp Ngôn nhẹ gật đầu, rửa mặt xong, ngồi xuống ăn bữa sáng với Tạ Dao. Ánh sáng xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh chiếu vào phòng, làm cho cả phòng đều trở nên sáng ngời. Tạ Dao mặc một bộ váy hai dây màu vàng, được ánh sáng chiếu lên, càng thêm xinh đẹp hấp dẫn. Một đám tóc rủ xuống trên bả vai nàng, nàng nở nụ cười dịu dàng nhìn Nhiếp Ngôn, làm cho trong lòng hắn xuất hiện cảm giác ấp áp nhẹ nhàng thoải mái.
Ở trong trò chơi, không phút giây nào là hắn không theo đuổi sự chiến đấu điên cuồng, nhưng thoát trò chơi, lại có thể gặp được tĩnh lặng an bình như vậy, cuộc đời này đúng là không còn gì tiếc nuối.
"Thuộc tính Phượng Hoàng của ngươi thế nào?"
Nhiếp Ngôn không khỏi có chút tò mò. Hắn đã lâu không quan tâm đến sự tiến triển của Tạ Dao. Tạ Dao rất khéo hiểu lòng người, biết là Nhiếp Ngôn bận bịu nhiều việc, cho nên một mực cố gắng tăng lên thực lực của mình, hy vọng có thể giúp được Nhiếp Ngôn.
"Phượng Hoàng cấp sáu, tinh thông ma pháp hệ hoả. Hơn nữa dưới sự ảnh hưởng của ta, còn có thêm thiên phú về ma pháp hệ Quang Minh, nó còn có một kỹ năng Dục Hoả Trùng Sinh. Năng lực phòng ngự và lượng máu kém khá nhiều so với Ám Dực Long, nhưng năng lực ma pháp rất cao." Tạ Dao nói, nàng còn khá thoả mãn với thực lực của Phượng Hoàng.
Nhiếp Ngôn hỏi thăm qua về thuộc tính chính xác của Phượng Hoàng, cũng biết thêm một vài thứ về Phượng Hoàng. Phượng Hoàng và Ám Dực Long là hai loại hình thú cưỡi phi hành khác nhau, Phượng Hoàng có ma pháp cao, hơn nữa năng lực sát thương tầm xa lớn, mà Ám Dực Long càng có khuynh hướng cận chiến, có lực phòng ngự mạnh mẽ, năng lực miễn sát thương ma pháp, công kích vật lý có cao hơn các sinh vật phi hành cùng cấp khác.
Nếu Phượng Hoàng và Ám Dực Long có cùng cấp bậc mà đối chiến với nhau, nhất định là Ám Dực Long càng mạnh hơn một ít. Năng lực miễn dịch ma pháp của Long tộc thật sự rất mạnh. Công kích thông thường của Phượng Hoàng sẽ không có hiệu quả đối với Ám Dực Long. Môt khi bị Ám Dực Long tới gần, Phượng Hoàng liều mạng chọn đánh nhau bằng năng lực cận chiến với Ám Dực Long, chắc chắn Phượng Hoàng sẽ rơi vào thế hoàn toàn bất lợi. Cho nên, khi xếp hạng các loại sinh vật, Ám Dực Long xếp phía bên trên của Phượng Hoàng.
"Hơn mười ngày nữa, ta có thể chuyển chức thành công, Thánh Ma Đạo Sư." Tạ Dao nói, vừa nghĩ tới mình sắp trở thành Thánh Ma Đạo Sư, nàng liền vô cùng vui vẻ. Sau khi trở thành Thánh Ma Đạo Sư, nàng có thể đến giúp đỡ Nhiếp Ngôn.
Tại toàn bộ Tín Ngưỡng, Thánh Ma Đạo Sư là nghề nghiệp của một hội người tính cách nghiêm nghị sinh ra. Năng lực ma pháp của bọn họ phi thường cường đại. Trong thời chiến tranh, đủ để tạo thành sát thương phi thường khủng bố.
Thánh Ma đạo sư cùng Pháp sư khác nhau ở một điểm quan trọng nhất, chính là bọn họ không cần nhờ đến lực lượng của thần chú để phát ra ma pháp. Hơn nữa, có một vài cấm chú có năng lực sát thương mạnh mẽ, thậm chí có thể dùng chữ huỷ thiên diệt địa để hình dung. Thánh Ma đạo sư dùng ma pháp hệ Quang Minh tầm xa, có thể gây thương tổn cho sinh vật hắc ám cao hơn các ma pháp sư khác rất nhiều.
Không chỉ có Tạ Dao, Ngưu Nhân Bộ Lạc còn có một số lớn những Ma Đạo Sư khác. Bọn họ sẽ trở thành lực lượng mạnh mẽ làm cho người ta sợ hãi bậc nhất ở Ngưu Nhân Bộ Lạc.
Các công hội khác, bao gồm cả Thiên Sứ Phách Nghiệp, tạm thời chỉ có số ít vài người tham gia nhiệm vụ chuyển chức thành chức nghiệp đỉnh cấp, tốc độ không đuổi kịp với Ngưu Nhân Bộ Lạc.
Rất nhanh, Thiên Sứ Phách Nghiệp sẽ phát hiện ra, bọn họ bỏ qua việc bồi dưỡng người chơi có chức nghiệp đỉnh cấp, đem phần lực của mình đặt ở việc làm thế nào để bắt thú cưỡi phi hành, còn mê mệt loại hành vi này. Cuối cùng, việc này chắc chắn sẽ làm cho ưu thế của Thiên Sứ Phách Nghiệp bị mất đi ngay trước mắt.
"Sau khi ngươi ở Ma Pháp Thần Điện lên cấp thành Thánh Ma Đạo Sư, hẳn là sẽ học được hai câu cấm chú. Nếu trong lúc học, nếu không biết chọn cái nào, có thể hỏi ta a." Nhiếp Ngôn nói. Hắn vẫn biết một số thứ liên quan đến cấm chú của Ma Đạo Sư.
Tạ Dao nhẹ gật đầu. Nàng từ trước đến giờ đều tin tưởng lời nói của Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn cùng Tạ Dao ăn cơm xong, cùng đến trường Đệ Nhất Quân Đội, sau đó đều tự đi lớp học của mình.
Nhiếp Ngôn đi vào phòng học. Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Nhiếp Ngôn, nét mặt của bọn họ cổ quái khó hiểu. Về phần đám người Phó Quang Vũ, ánh mắt của bọn họ hung ác kèm theo sợ hãi, tránh né hắn. Nhiếp Ngôn có chút kinh ngạc liếc nhìn bọn họ, lộ ra biểu lộ nghi ngờ. Hắn nhìn trên người của mình, không có gì không đúng a. Hắn đi về phía chỗ ngồi của mình.
Hắn vẫn chưa thích ứng được hết mọi chuyện xảy ra ở trong trò chơi. Kể từ khi biết thân phận của Nhiếp Ngôn trong trò chơi, một đám học sinh của hệ chỉ huy, mỗi khi nhìn về phía Nhiếp Ngôn, ánh mắt đều trở nên khác đi. Bọn họ khó mà đối xử với Nhiếp Ngôn của hiện tại giống như cách bọn họ đối đãi với một Nhiếp Ngôn im lặng an phận của ngày xưa.
"Niết Viêm lão đại khỏe chứ." Một vị bạn học hô lên. Dưới sự ảnh hưởng của Hứa Nham, hắn cũng gia nhập Ngưu Nhân Bộ Lạc, hiện tại đã là một thành viên của Ngưu Nhân Bộ Lạc.
Bước chân của Nhiếp Ngôn khựng lại, cười khổ một cái. Hắn cũng không biết nên đáp lại như thế nào. Nghĩ đến, về sau, hơn nửa số bạn cùng lớp đều sẽ gọi hắn là Niết Viêm lão đại, nghĩ thôi đã cảm thấy cảnh này thật quá buồn cười.
"Ngươi tốt." Nhiếp Ngôn nhẹ gật đầu, giống như mọi khi lên tiếng đáp lại a.
"Niết Viêm lão đại tốt lành."
"Niết Viêm lão đại tốt lành."
Ngay cả người có địa vị trong lớp như Chử Thành Hạo cũng lên tiếng chào hỏi, còn mở miệng xưng hô như vậy. Bọn họ đều hết sức tôn sùng Nhiếp Ngôn.
Hắn nhìn ra được, nhóm người Chử Thành Hạo nói là thực lòng, nhưng tất cả mọi người là bạn học, đột nhiên bị nhiều người gọi lão đại, Nhiếp Ngôn thật không quen, toàn thân đều không được tự nhiên.
Nhiếp Ngôn ngồi xuống tại chỗ ngồi của mình, Hứa Nham cũng tiến lên.
"Niết Viêm lão đại, như thế nào, người của hệ chỉ huy nhiều như vậy, đã có năm người vừa mới gia nhập Ngưu Nhân Bộ Lạc, còn có tám tên chuẩn bị gia nhập Ngưu Nhân Bộ Lạc. Từ nay về sau, một nửa lớp đều đã phải gọi ngươi là lão đại rồi." Hứa Nham cười nói.
Nhiếp Ngôn bất đắc dĩ khoát tay, cười khổ nói: "Các ngươi vẫn tiếp tục gọi ta là Nhiếp Ngôn a. Ở trong lớp, nghe các ngươi gọi ta là Niết Viêm lão đại, cảm giác toàn thân đều không được tự nhiên."
Hứa Nham cười cười, nhưng là trong lòng cũng hiểu một chút. Có lẽ, khi đạt độ cao giống như Nhiếp Ngôn, đã không còn để ý những hư danh này nữa.
Nhiếp Ngôn muốn, là năng lực thật sự, an phận phát triển, làm cho mình trở nên càng mạnh mẽ hơn.
"Niết Viêm lão đại, ngươi có muốn nói chuyện của ngươi ở trường Đệ Nhất Quân Đội cho Hoạ Sa tỷ, Bại Hoại lão đại hay không? Thế lực và sức ảnh hưởng của bọn họ ở trường Đệ Nhất Quân Đội, ngoài trừ tổ chức Thiên Vương và hội học sinh, không có ai có thể vượt qua. Đám người Huyết Sát kia, sau lần trước bị đánh răng rơi đầy đất, danh vọng đã bại, còn không bằng trước đây." Hứa Nham đề nghị nói.
"Nói cho bọn hắn biết?" Nhiếp Ngôn im lặng suy nghĩ một chút, nói. "Vẫn chờ một chút đi. Ngươi nói với bọn họ, bảo để Lam Sắc Phong Linh có thể tự do chiêu mộ thành viên. Tuy nhiên, việc chiêu mộ thành viên của Ngưu Nhân Bộ Lạc vẫn giống với trước kia, chọn chất chứ không chọn số lượng. Nếu bọn họ có nghi vấn gì, có thể trong trò chơi hỏi ta."
"Tốt, ta lập tức gọi điện thoại cho Hoạ Sa tỷ." Hứa Nham hưng phấn nói. Nếu Lam Sắc Phong Linh bắt đầu chiêu mộ thành viên ở trường Đệ Nhất Quân Đội, không biết có bao nhiêu người sẽ đăng ký. Hắn hiện tại, có thể tưởng tượng ra, sắp sửa có một cơn gió lớn oanh oanh liệt liệt thổi quét qua trường Đệ Nhất Quân Đội. Ngay tại Nhiếp Ngôn và nhóm người Hứa Nham còn đang tán ngẫu, Phó Quang Vũ đi từ phía sau tới, sắc mặt của hắn có điểm không được tự nhiên, tựa như ngủ không ngon, trong ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.
Chứng kiến Phó Quang Vũ đi tới, bọn người Hứa Nham, Phí Triết lập tức hiển lộ địch ý. Phần lớn mọi người trong lớp đều đưa ánh mắt tập trung về phía bên này. Hiện tại, gần nửa học sinh trong lớp đều là người của Nhiếp Ngôn. Nếu Phó Quang Vũ muốn gây phiền toái, nhiều người như vậy, nếu mỗi người đạp một cái, cũng đủ để dẫm chết Phó Quang Vũ.
Phó Quang Vũ nhìn Nhiếp Ngôn, sắc mặt thay đổi liên tục. Kể từ khi biết Nhiếp Ngôn chính là Cuồng Tặc Niết Viêm, trong lòng của hắn vẫn luôn bị bao phủ bởi lo lắng, bởi vì Nhiếp Ngôn là người có quyền thế nhất đế quốc Cách Lâm Lan. Nếu Nhiếp Ngôn thật sự gây khó dễ với hắn, phái người nhìn hắn chằm chằm, với thế lực khủng bố của Ngưu Nhân Bộ Lạc, chỉ cần mười mấy tên đạo tặc cao cấp đuổi theo hắn, liền có thể giết hắn về cấp 0.
Một người chơi muốn nâng tài khoản của mình lên cấp chín mươi, cần phải hao phí vô số tinh lực. Hơn nữa, bọn họ còn trả giá rất nhiều cảm tình thâm hậu. Một khi bị giết đến mức quay về cấp 0, Phó Quang Vũ sẽ vĩnh viễn thoát khỏi đoàn đội vị trí thứ nhất, thứ hai, biến thành một kẻ tiểu tốt không ai biết đến. Người cao ngạo như Phó Quang Vũ, tuyệt đối khó có thể thừa nhận chuyện như vậy. Nhưng mà, vận mệnh của hắn, hiện tại lại nằm trong tay Nhiếp Ngôn. Nhiếp Ngôn chỉ cần nói một câu, liền có thể quyết định hắn được sống hay phải chết.
Do vậy, áp lực tâm lý mà Phó Quang Vũ phải chịu rất lớn, gần như làm cho hắn sắp tan vỡ. Có lẽ, Nhiếp Ngôn đã ra lệnh cho người của Ngưu Nhân Bộ Lạc, để bọn họ bắt đầu đuổi giết mình, chỉ là mọi người ở đó chưa bắt đầu chấp hành mà thôi.
Chứng kiến Phó Quang Vũ tới, Nhiếp Ngôn liếc hắn một cái, bất động như núi. Dù sao cũng làm hội trưởng của Ngưu Nhân Bộ Lạc lâu như vậy, hắn vẫn có một chút khí chất cao lớn của người lãnh đạo.
Cho dù ở vào tình huống nguy hiểm, hắn cũng vẫn có thể đảm bảo bản thân tỉnh táo tuyệt đối. Mà hiện tại, Phó Quang Vũ sợ hãi kém cỏi như vậy, hắn căn bản không để vào mắt. Cho dù bọn họ là con nhà giàu có thể lực, là học sinh tốt nhất của trường học, vượt qua vô vàn người khác để thi vào trường Đệ Nhất Quân Đội. Nhưng trong mắt Nhiếp Ngôn, bọn họ đều là sinh viên đại học năm nhất, tâm trí không đủ trưởng thành, chỉ là vài tên thiếu niên miệng còn hôi sữa mà thôi.
Thần thái của Nhiếp Ngôn rơi vào trong mắt Phó Quang Vũ, hắn rốt cục hiểu ra cái gì đó. Trước kia, hắn gây khó dễ cho Nhiếp Ngôn, thật sự là tự tìm được chết. Nhiếp Ngôn không để ý đến hắn cũng không phải bởi vì sợ, mà là Nhiếp Ngôn vốn khinh thường chấp nhặt với loại người như hắn.
Phó Quang Vũ rốt cục cúi xuống cái đầu cao ngạo của hắn, khép nép nói với Nhiếp Ngôn nói: "Niết Viêm lão đại, trước kia mạo phạm ngươi là ta có mắt không tròng. Hi vọng, xem ở việc chúng ta đều là bạn học, ngươi có thể nhẹ tay hay không, ta nhất định mang ơn.”
Trong nháy mắt, đám người Phí Triết, Hứa Nham ngây ngẩn cả người. Bọn họ không nghĩ tới, kẻ mắt cao hơn đầu như Phó Quang Vũ sẽ nói như vậy. Nhất thời, mọi người đều mở rộng tầm mắt.
Nghe được lời tạ lỗi của Phó Quang Vũ, các học sinh trong lớp đều hiểu, nếu như bọn họ ở vào tình cảnh như Phó Quang Vũ, bọn họ cũng sẽ xin lỗi Nhiếp Ngôn. Bởi vì, lực lượng sau lưng mà Nhiếp Ngôn đại biểu, thật sự quá cường đại. Đám người bọn họ không phải cùng một thế giới với Nhiếp Ngôn. Một ngón tay của Nhiếp Ngôn là có thể giết bọn họ. Mạo phạm Nhiếp Ngôn là hành vi tìm chết. Tại hệ chỉ huy, kể cả là rồng, nếu gặp phải Nhiếp Ngôn cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu.
Có ít người, không thể trêu chọc.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận