Nhiếp Ngôn muốn dồn Ảnh Sát đến tuyệt lộ, giờ đây hắn cũng chẳng còn ai bên cạnh, bạn bè xa lánh hết. Chờ đến lúc nhất định, Nhiếp Ngôn sẽ ném ra cành ô liu, chỉ cần chiêu dụ được Ảnh Sát thì đội ngũ Đạo tặc của Bộ Lạc Ngưu Nhân sẽ càng khủng bố.
Cũng không biết Ảnh Sát có nguyện ý gia nhập không, dù sao cũng là do Nhiếp Ngôn ép hắn đến tình cảnh này, trong lòng hắn chắc chắn cũng rất hận. Cho nên nhất định phải dùng thêm 1 chút kế sách, chứ nếu không thì quá khó để chiêu dụ hắn.
Hay là cứ đợi Ảnh Sát tự động liên lạc đã, Nhiếp Ngôn nghĩ, dù sao Ảnh Sát đã hoàn tất mục tiêu đầu tiên, rất nhanh sẽ đến nhận mục tiêu thứ 2.
Lúc này không sai biệt lắm đã là lúc logout, Nhiếp Ngôn rời khỏi máy chơi game, Tạ Dao lúc này đã chuẩn bị xong bữa sáng, xem ra nàng logout sớm hơn hắn nhiều.
Hai người ngồi xuống bàn ăn điểm tâm, Nhiếp Ngôn vừa ăn vừa ngắm Tạ Dao, cô còn chưa kịp chải chuốt đầu tóc, nhìn qua hơi xốc xếch nhưng không làm giảm vẻ đẹp của cô chút nào, ngược lại tăng thêm vài phần khí chất.
“Hôm qua người của hội học sinh tới tìm em, muốn em làm bộ trưởng ban tuyên truyền của hội học sinh nhưng em từ chối, lại đi tìm thêm mấy bạn học thuyết phục em, phiền chết người.” Tạ Dao oán trách kể.
Nhiếp Ngôn cũng hơi buồn bực, hội học sinh không phải tự nguyện gia nhập sao? Còn cái gì bắt buộc gia nhập làm bộ trưởng?
“Nếu bọn họ còn làm phiền em thì cứ điện thoại cho anh.” Nhiếp Ngôn nói, nếu như những người kia cứ dây dưa không dứt, hắn liền hoài nghi họ có dụng ý khác.
“Ừ.” Tạ Dao nở 1 nụ cười rực rỡ.
Hai người nói chuyện về chuyện trong Đệ nhất quân giáo, Tạ Dao hăng hái bừng bừng kể về chuyện cô vừa quen được mấy bạn học nữ. Bọn họ vẫn khá nhanh quen với cuộc sống nơi này, lại có 1 vài người quen, điều duy nhất khiến họ không thích ứng được là trong trường có rất nhiều xã đoàn, chia phe phái nghiêm trọng. Cẩn thận nghĩ lại thì cũng dễ hiểu, trong trường có rất nhiều người bối cảnh bất phàm, lại đối lập nhau nên ai cũng muốn lôi kéo tinh anh về phe mình để mình sử dụng, cho nên tạo thành nhiều đoàn thể nhỏ, mặt ngoài thì vẫn tương đối kiềm chế do còn ở trong trường, nhưng bên trong vẫn thường âm thầm phân cao thấp.
Đoàn thể sinh viên năm nhất đại học có thực lực thì cũng không nhiều, năm 2 năm 3 thì nhiều hơn, có mười mấy nhân vật phong vân danh khí chạm đỉnh, bọn họ hoặc là bối cảnh hùng hậu, hoặc là tài hoa xuất chúng. Bất quá Nhiếp Ngôn không có bất kỳ cảm tình gì với đám người đó, phần lớn đều là đám tự cho là đúng.
Tạ Dao đang kể về 1 chuyện lý thú làm cho cô vui vẻ, Nhiếp Ngôn cũng không khỏi cười theo.
Tạ Dao so với trước kia càng có hương vị nữ nhân hơn, Nhiếp Ngôn suy nghĩ bay bay, mấy ngày gần đây bọn họ mới nếm qua trái cấm nên hận không được ngày ngày ở chung 1 chỗ.
Hai người cơm nước xong, Tạ Dao liền đi rửa chén. Nhiếp Ngôn nhìn bóng lưng Tạ Dao bận rộn trong bếp, trong lòng xúc động, không nghĩ tới cô thật có tiềm chất hiền thê lương mẫu.
Tạ Dao mặc bộ đồ ngủ hơi ôm người, nhìn từ phía sau liền thấy rõ đường cong duyên dáng, bờ mông tròn trịa gần như là điểm nổi bật nhất trên cơ thể cô, nở nang mê người.
Nhiếp Ngôn đi đến trêu trọc sau lưng cô 1 chút, 2 bàn tay hư hỏng men theo vạt áo 2 bên tiến vào trong. Buổi sáng thức dậy Tạ Dao còn chưa kịp mặc áo ngực, bên trong không có gì che giữ cho nên Nhiếp Ngôn dễ dàng tìm đến bầu ngực đầy đặn, 2 tay dùng lực nặn biến nó thành đủ loại hình dáng, cảm nhận sự mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay.
“Nhiếp Ngôn, đừng có nháo loạn.” Tạ Dao hơi nhăn nhó, ngượng ngùng nói.
Cô không nghĩ tới Nhiếp Ngôn đột nhiên xuất hiện phía sau làm cô không kịp chuẩn bị. Cái tư thế này khiến cô hơi ngượng ngùng, nhưng cô càng giãy dụa càng như thêm trêu chọc hắn, cảm giác được bàn tay hắn đang sờ mó ngực mình khiến gương mặt cô nóng ran.
Nhiếp Ngôn nhớ đến hình ảnh lulc1 2 người ỷ ôi triền miên, trong lòng không khỏi bốc lửa.
“Tạ Dao, để đồ xuống trước đi.”
Tạ Dao vừa nghe xong đã cảm thấy từ cổ truyền đến 1 dòng điện làm tim cô nhảy lên, khí lực cũng muốn tan biến, 2 gò má cô ửng đỏ, không khỏi ‘ưm’ 1 tiếng.
Cơ thể Tạ Dao cân xứng đầy đặn, mềm mại không xương khiến Nhiếp Ngôn mê muội, 1 tay Nhiếp Ngôn lần mò xuống dưới đã phát hiện 1 mảng ướt át.
(Thôi xong, quay lại thế mạnh sắc hiệp của mình rồi, há há.)
Trải qua mấy ngày tưới tắm, Tạ Dao càng thêm phong tình vạn chủng hơn, tràn đầy phong vận của 1 thiếu phụ.
Ăn qua biết mùi, nghe Tạ Dao thở gấp mê người, Nhiếp Ngôn cũng không kìm nén được nữa.
Hai người điên cuồng tìm đến môi nhau.
“Nhiếp Ngôn, ở đây không được.” Tạ Dao hơi bối rối, ánh mặt trời chiếu xuyên qua tấm kính pha lê làm cô có phần khẩn trương.
“Người khác không nhìn được vào đây đâu.” Nhiếp Ngôn ghé đầu vào tai cô an ủi sau đó bế cô lên. Những tấm kính pha lê của biệt thự này đã được đặc chế, chỉ bên trong có thể nhìn ra chứ bên ngoài nhìn vào không được.
Tạ Dao hơi thả lỏng 1 chút, nhưng chuyện kế tiếp làm tim cô nhảy lên 1 trận.
Tay Nhiếp Ngôn bắt đầu mơn trớn cơ thể hoàn mỹ của cô, mỗi một tấc da thịt trên người cô mềm nhẵn như phấn.Đôi chân thon dài nhờ luyện Taekwondo nên rất chắc, đầy co dãn làm Nhiếp Ngôn si mê, 2 tay mò xuống mông cô bóp 1 cái. Mềm mại thật a! Hắn ôm chặt lấy Tạ Dao.
Tạ Dao rên nhẹ 1 tiếng, ngón tay bấm chặt vào người Nhiếp Ngôn.
Bàn ăn, phòng bếp, sa lon phòng khác… nơi nơi bị 2 người họ quậy nháo.
Thân thể kiều mỵ của Tạ Dao nằm gục trên salon, không ngừng run rẩy, cô đưa cánh tay phải che lại nhưng vẫn không che hết toàn cảnh xuân sắc, thấp thaong1 còn thấy 1 khe rãnh thật sâu. Cô bình thường trước mặt người ngoài luôn ưu nhã, tựa như nữ thần thánh khiết, nhưng bây giờ nhìn xem, xuân tình tràn ngập, gò má ửng đỏ như hoa anh đào, đôi khi lại phát ra 1 tiếng rên rỉ nhẹ khiến ai đó nghe mà dằn lòng không nổi, không ngừng cuốn bão táp phong ba tới muốn nhấn chìm cô.
Không biết qua bao lâu, Nhiếp Ngôn cũng gầm lên 1 tiếng trầm thấp.
2 người lại thủ thỉ 1 hồi lâu.
Có vài tiếng động truyền đến, dưới ánh mắt soi mói của Nhiếp Ngôn, Tạ Dao cũng mặc xong quần áo.
Cô thay 1 bộ váy dài màu trắng, áo choàng màu hồng phấn lộ ra vẻ yêu kiều duyên dáng nhìn qua rất ưu nhã động lòng người, nét ửng đỏ trên mặt vẫn chưa tan hết khiến cô tăng thêm vài phần quyến rũ.
Nhiếp Ngôn, chúng ta phải tới trường thôi, nếu không sẽ trễ học đó.” Tạ Dao nhỏ giọng nói, nhớ tới khung cảnh dâm mị vừa rồi cô không khỏi xấu hổ, ai nghĩ tới cô lại cùng Nhiếp Ngôn làm chuyện điên cuồng như thế ở nhà bếp, rồi lại từ bếp ra phòng khách như vậy chứ. Nghĩ tới nghĩ lui, cô lại trừng mắt liếc nhìn Nhiếp Ngôn.
“Được.” Nhiếp Ngôn hắc hắc cừi, nhớ tới cảnh vừa rồi, trong lòng hắn lại nhảy lên. Tạ Dao lúc thì kiều diễm động lòng người, lúc thì ngây ngô, lúc thì thành thục, làm hắn xém chút nữa lại kiềm nén không được.
2 người ra khỏi nhà, sau khoảng 5 phút đi xe thì cả 2 cũng đã tới trường.
“Em lên lớp đây.” Tạ Dao nói.
“Ừa, nhanh lên 1 chút.” Nhiếp Ngôn cười, bọn họ trễ học rồi, bất quá trễ mấy phút cũng không sao.
Tạ Dao vội vàng chạy lên lớp, Nhiếp Ngôn cũng đi tới lớp hệ chỉ huy, lão sư lúc này đang giảng bài, hắn nhanh chóng tìm về chỗ ngồi.
“Hắc, người anh em, sao đến trễ thế.” Hứa Nham hỏi nhỏ.
“Kẹt xe đó.” Nhiếp Ngôn thuận miệng trả lời.
Hứa Nham khinh bỉ nhìn Nhiếp Ngôn, bĩu môi: “Ngủ dậy trễ thì nói là ngủ dậy trễ, kẹt xe, xùy ai tin.”
Nhiếp Ngôn nhún nhún vai, cười ha hả, cũng không giải thích. Dù sao người này ngoại trừ nhiều chuyện, ham vui 1 chút cũng không xấu bụng gì, hắn cũng lười so đo.
Hứa Nham lại nói: “Vừa rồi người cảu hội học sinh tới tìm ngươi.”
“Tìm ta? Làm gì?” Nhiếp Ngôn nghi hoặc.
“Năm nay hội trưởng hội học sinh rất có dã tâm, người ưu tú năm 1 cũng bị hắn lôi kéo.” Hứa Nham giải thích, hắn cũng rất hâm mộ Nhiếp Ngôn, vừa vào trường đã được hội học sinh mời chào.
Nhiếp Ngôn cười nhạt, theo hắn hội học sinh trước giờ toàn là trẻ con làm trò, hắn khinh thường tham gia.
“Hội trưởng hội học sinh là ai?” Nhiếp Ngôn hỏi, đây là điều duy nhất hắn chú ý.
“Hội trưởng mới là Phương Như Kiệt, ngươi không biết à?” Hứa Nham kinh ngạc hỏi lại, theo đạo lý thì người phong vân như vậy hẳn Nhiếp Ngôn phải nghe qua mới đúng.
“Không biết.” Nhiếp Ngôn tùy ý trả lời, hắn từ trước giờ thật sự chưa từng nghe qua, bình thường đối với những chuyện này hắn luôn không có hứng thú tìm hiểu.
Hứa Nham liếc mắt khinh thường, nói: “Hắn mà ngươi cũng không biết, top 1 của năm 3, bác kích rất lợi hại giống như ngươi, nghe nói trong nhiều lần tranh tài, như kì Đại tứ lôi túc từng đạt được hạng 3 toàn quốc, hơn nữa còn là đội trưởng đội bóng rổ, tuyệt đối là cường nhân, chỉ không biết hắn so với ngươi ai lợi hại hơn.”
Nhiếp Ngôn đưa tay đấm đấm lưng, hắn đối với người này không có tí hứng thú nào, dù sao hắn và Tạ Dao cũng không muốn gia nhập hội học sinh gì đó, hy vọng tên kia không đến làm phiền họ.
“Hắn đưa ta số điện thoại, bảo ngươi đến thì gọi lại cho hắn.” Hứa Nham vừa nói vừa đưa cho Nhiếp Ngôn 1 tấm danh thiếp.
“Giúp ta trả lại, ta không có hưng thú.” Nhiếp Ngôn lại tập trung nghe lão sư giảng bài.
“Ơ… thôi được rồi.” Hứa Dam bất đắc dĩ trả lời, rất nhiều người muốn tham gia hội học sinh mà không có cơ hội, Nhiếp Ngôn thì hay rồi, được mời nhưng từ chối.
“Nhiếp Ngôn, trong lớp định tụ tập trong Tín Ngưỡng 1 lần, ngươi có tham gia không?” Phí Triết phía sau vỗ vai Nhiếp Ngôn 1 cái, nói tiếp:
“Là lớp trưởng đại mỹ nữ tổ chức.”
“Ta thì quên đi, các ngươi tự tham gia đi.” Nhiếp Ngôn nói, hắn nhớ lại xem cái lớp trưởng đại mỹ nữ kia là ai. Hình như lớp trưởng lớp bọn hắn tên là cái gì Triệu Thi ngọc, là 1 ngự tả mỹ nữ, vóc người cao gầy, thường xuyên ăn mặc hết sức nóng bỏng gợi cảm, cũng có mấy phần tư sắc nên mới được hoan nghênh như thế. Bất quá so với Tạ Dao thì… thôi không so cho nhanh, so với Tưởng Oánh Ngữ thôi đã thấy kém xa rồi chứ nói. Triệu Thi Ngọc kia cũng từng đi tìm gặp Nhiếp Ngôn, nói là muốn thỉnh giáo vài vấn đề, bất quá luôn bị Nhiếp Ngôn từ chối.
“Loại tụ tập này ngươi không tới thì chán hết 1 nửa.” Phí Triết tiếc nuối.
“Có ta cũng được mà không có cũng không sao mà.” Nhiếp Ngôn cười cười, tuy nói hắn muốn làm quen bạn học trong lớp 1 chút nhưng nếu hắn lộ mặt thì… chậc, kinh thế hãi tục quá, không chừng chưa đến ngày mai toàn bộ trường học liền biết hắn là Cuồng tặc Niết Viêm. Hắn hay là điệu thấp 1 chút thì tốt hơn.
Hứa Nham nhìn sang Nhiếp Ngôn, người này luôn không tiết lộ ID trong Tín Ngưỡng, càng lúc càng làm người ta hoài nghi,
Cũng không biết bọn họ tụ tập làm gì, Nhiếp Ngôn hơi tò mò, đến lúc đó mặc áo choàng đi xem 1 chút cũng được, hẳn là cũng không ai nhận ra hắn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận