Dịch: Hoangforever
Ý niệm tiến vào kiểm tra bảng điều khiển.
--
Tốc độ: 3.2/10
Phòng ngự: 4/10
Công kích: 3/10
Điểm kinh nghiệm: 3
---
“Ba điểm kinh nghiệm, tốc độ cộng vào 1, phòng ngự cộng vào 1, công kích cộng vào 1.”
Dữ liệu trên bảng điều khiển liền có sự thay đổi.
---
Tốc độ: 4.2/10
Phòng ngự: 5/10
Công kích: 4/10
Điểm kinh nghiệm: 0
“Đinh! Kí chủ có tốc độ, phòng ngự, công kích đạt 4 điểm trở lên, có thể đột phá tới cảnh giới Tứ trọng, có muốn đột phá hay không?”
“Đột phá! Nhanh đột phá!”
Diệp Khuyết run rẩy, hét lên trong đầu.
Thân thể hắn liền có sự biến hóa.
Một cơn đau nhức truyền tới, nhưng do trong lòng đang còn sợ hãi nên hắn cũng không có chú ý tới cảm giác đau đớn này.
“Đinh! Đột phá cảnh giới thành công!”
Diệp Khuyết men theo chân tường chạy trốn, rất nhanh rời khỏi Thương Khố.
Hử???
Có mùi thơm!
“Là phòng bếp!”
Òng ọc ——
Cảm giác đói bụng mãnh liệt ập tới.
“Trước tiên cứ vào căn bếp ẩn núp cái đã, tiện thể ăn một chút gì đó, bằng không sẽ không có thể lực chạy ra khỏi Tuyết Gia!”
Ngửi thấy mùi thơm, Diệp Khuyết “soàn soạn” bò trên sàn nhà và chui vào căn bếp cách đó không xa.
Cũng may hiện tại đang là ban đêm, trong phòng bếp cũng không có người, bằng không có lẽ hắn đã gặp chút phiền toái rồi.
Ầm ầm!
Bên ngoài có tiếng nổ “ầm ầm” truyền tới.
Diệp Khuyết cảm thấy căng thẳng trong lòng.
“Có đạo phỉ!”
*đạo phỉ: ngày xưa người ta gọi kẻ cướp kẻ trộm đều là đạo cả, hiện tại kẻ cướp là đạo, kẻ trộm là tặc.
Tiếp đó là tiếng người hô to ở phía bên ngoài.
Diệp Khuyết thở dài ra một hơi.
Sau đó trong lòng sinh ra ảo não.
“Biết vậy ăn nhiều thêm một chút. Mật thất ở sâu bên trong Thương Khố kia mình còn chưa có thăm qua, ở trong đó nhất định có bảo bối trân quý hơn nữa!”
*Mật thất: căn phòng bí mật.
*Từ bảo bối giống như trân bảo, nhưng cấp cao hơn.
Nhưng khi nghe thấy tiếng nổ “ầm ầm” từ bên ngoài truyền tới, hắn liền bình tĩnh trở lại.
Nếu như hắn dừng lại thêm vài giây nữa ở trong Thương Khố, hắn chắc chắn sẽ bị đám đạo phỉ kia bắt sống về, hầm cách thủy uống sạch.
“Trước tiên cứ ăn no cái bụng cái đã, chuyện này quan trọng hơn!”
Mặc dù phía bên ngoài có tiếng la hét chém giết, thế nhưng cũng không có dao động được dục vọng ăn uống của hắn.
Ăn mới là điều quan trọng nhất!
Khi hắn đã ăn no xong, âm thanh phía bên ngoài cũng dần hướng về nơi khác trong Tuyết Gia.
Nơi hắn ở liền trở nên an tĩnh hơn không ít.
Phanh!
Cửa bị đẩy ra.
Diệp Khuyết cắn một miếng thịt nhai nhồm ngoàm trong miệng, lặng lẽ bò xuống dưới gầm bàn.
“Không nghĩ tới chỉ là một gia tộc trong một cái trấn nhỏ, thế mà lại còn có mấy phần thực lực chống cự lại!”
Một đạo âm thanh kia thở hổn hển nói ra.
“Hừ!”
Tên còn lại tựa hồ khá là cẩn thận, sau khi tiến vào căn bếp xong, hắn bắt đầu lục lọi, tìm kiếm.
“Không có ai!”
Người này thở phào ra nhẹ nhõm, sau đí ngồi trên bàn nghỉ ngơi.
“Ảnh Tam, ngươi nói xem gia tộc Tuyết thị tại sao lại muốn hạ thủ đối với Tuyết Gia?? Tuyết Gia dù sao cũng là một nhánh của Gia tộc Tuyết Thị mà??”
“Cầm tiền người ta, làm việc là được. Hỏi nhiều làm gì?? Cũng đừng có nói tên của ta ra, chúng ta hiện giờ là đạo phỉ!”
“Nơi này không có người, người lại cẩn thận như vậy….Được rồi, thu hồi ánh mắt kia của người lại đi, chúng ta là đạo phỉ, cướp sạch Tuyết gia!”
“Chuyện này ta nghe cấp trên có nói qua, diệt Tuyết Gia - Thanh Phong trấn là do một gã trưởng lão của Tuyết thị gia tộc gây ra, cũng không biết thông tin này có chính xác hay không, cho nên chuyện này người đừng có nói lung tung ra ngoài nghe chưa!”
“Ta biết ngay mà, người cũng không có cứng nhắc như vậy!”
“Nghỉ ngơi đủ rồi đó, nhanh chóng tàn sát hết Tuyết gia đi, đừng có lãng phí thời gian nữa!”
“Lần hành động này chúng ta còn có thể mang đi hết tài nguyên của Tuyết gia, có lời a!”
Tiếp theo đó là âm thanh hai người đi ra ngoài.
Diệp Khuyết vốn định trở lại Thương Khố, nhưng hiện tại nghĩ lại, trở lại cũng vô dụng a!!
Hắn nhảy qua cửa sổ rời đi.
Phía ngoài thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông.
Nhìn đúng là khó chịu mà, tốt hơn hết nên là rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
“Tuyết tổng quản, đừng giết ta a! Ta lúc trước làm việc cho tổng quản, tính giết người Tuyết gia bằng thuốc độc, mặc dù kế hoạch thất bại, nhưng điều này cũng cho thấy rõ ta là người một lòng một dạ mà!”
“Chuyện Tuyết gia bị diệt, người không cần biết nữa, đi chết đi!”
Lí Hắc Điểu từ một căn phòng nào đó rơi ra, nặng nề đập xuống đất, rất nhanh liền không nghe thấy âm thanh nào nữa.
Thấy vậy, Diệp Khuyết tăng tốc bỏ chạy, tránh bị phát hiện.
Hắn tìm thấy một cái lỗ trên vách tường và lẻn ra ngoài qua lỗ đó.
“Gần đây Thanh Phong trấn phát sinh quá nhiều chuyện, trước tiên cứ trở về Rừng rậm Yêu thú cái đã!”
Trong đêm tối, hắn chạy men theo chân tường chạy trốn, di chuyển rất là nhanh.
Sau khi chạy một lúc, cảm thấy an toàn, hắn dừng lại xem xét bảng điều khiển.
---
Kí chủ: Diệp Khuyết
Cảnh giới: 4/10 (Yêu thú Tứ trọng, sau khi đạt tới cấp 10, nhận được một lần tư cách phản tổ)
Tiến hóa: Rùa Hoang (Yêu thú Tứ trọng có tai nghe nhạy bén)
Thiên phú: Phản kích (bị tấn công đáp trả lại đòn tấn công bằng 50% đòn công kích ban đầu)
Tốc độ: 4.2/10
Phòng ngự: 5/10
Công kích: 4/10
Điểm kinh nghiệm: 0
Võ học: Đã kích hoạt.
----
Nhìn thấy hạng mục Võ học nhấp nháy.
Hắn sử dụng ý niệm tiến vào.
----
Tiến hóa: Rùa Hoang (Yêu thú Nhị trọng có tai nghe nhạy bén)
Công pháp: Sau khi đạt tới cảnh giới Ngũ trọng sẽ mở ra.
Kỹ năng 1: Ám Ảnh Tập Sát 0/100 (độ thành thạo tăng lên tới 500, có thể thăng cấp lên thành Hư Không Ám Sát thuật)
Kỹ năng 2: Bàn Thạch Chấn Động 0/100 (độ thành thạo tăng lên tới 100, có thể thăng cấp lên thành Bàn Thạch Ấn)
Bí thuật: Tàn bạo (Ở trong vòng 1 phút thời gian, tất cả năng lực được tăng lên 50%, thời gian Cold-down: 3 ngày)
----
* Ám ảnh tập kích: ám sát trong bóng tối.
*Bàn Thạch Chấn Động: Rock Shock hay gọi là “Sốc đá” một kỹ năng phép thuật bắn đá ra làm cho đối thủ bị choáng.
“Công pháp sẽ mở ra khi mình đạt tới cảnh giới Ngũ trọng, khoảng cách tới cảnh giới Ngũ trọng cũng không có xa a!”
“Ngoài ra mình còn có một kỹ năng mới nữa! Trở về phải đem độ thành thạo của nó tăng lên mới được!”
Diệp Khuyết hưng phấn, tốc độ di chuyển nhanh hơn một chút.
Đột nhiên, một mùi thơm của thuốc xộc vào mũi hắn.
“Mùi thơm của nhân sâm!”
Thân hình Diệp Khuyết dừng lại, trong mắt lóe lên sự tham lam.
“Có bảo bối xuất hiện, không ăn chính là con Rùa! Phi!Phi! Không ăn là Con C….”
Thiếu chút nữa hắn quên mất hắn là con Rùa, chửi con Rùa chẳng khác nào chửi hắn.
Vượt qua góc tường phía trước, đập vào mắt hắn là một bọc đồ màu đen và một cái đầu.
Định thần nhìn lại…
Là một cô gái trẻ chui ra từ lỗ hổng trên bức tường vừa mới bị phá ra.
Lúc này cô gái trẻ mới chỉ ló cái đầu chui ra ngoài.
Hở?
Mùi thơm của nhân sâm từ trong cái bọc truyền ra.
“Ngươi…. Con rùa kia, ngươi định làm gì?? Đừng động vào bọc đồ của ta!”
Cô gái trẻ hoảng sợ nức nở khóc nói.
Sau đó bò ra ngoài.
Diệp Khuyết cũng không có để ý tới nàng, vuốt khẽ cào một cái, xé mở bọc đồ ra.
Nhìn đồ vật bên trong, liền trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc.
“Nhiều trân bảo quá! Phát tài rồi!”
Há mồm ăn.
“Con gái, nếu như con còn không nhanh đi đi, ta và cha con sẽ tự sát trước mặt con cho con xem!”
“Ô… ư… ưm…. Con đi!”
Cô gái liều mạng bò ra bên ngoài, nhưng bò được một nửa, liền bị mắc kẹt lại ở trên tường.
“Nghe nói Tuyết Lăng Lạc của Tuyết Gia là một cực phẩm, mang về cho các huynh đệ chơi đùa một chút!”
Giọng nói của một tên đạo phỉ từ bên trong truyền ra.
“Đừng có mà động vào con gái của ta! Ta liều mạng với các ngươi!”
“Phu quân, ta sẽ chiến đấu cùng chàng. Nếu như ta bị bắt sống, ta sẽ lựa chọn tự sát, tuyệt đối sẽ không để cho cái bọn súc sinh này chiếm được nửa điểm tiện nghi.”
Bên trong bức tường hiện ra âm thành tràn đầy bi thương và hào hùng.
Diệp Khuyết nghe thấy vậy, miệng đang ăn liền khựng lại.
Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn ăn như thế này, quả thật đúng là có chút súc sinh thật.
Mặc dù hắn cũng không phải là người hiền lành lương thiện gì, thế nhưng chân chính nhân tính của hắn cũng không có bị chó gặm mất rồi a!
Ngẩng đầu nhìn về phía cô gái trẻ, vừa khéo cô gái trẻ kia cũng nhìn về phía hắn.
Ánh mắt rất là thân quen!
Giống y hệt ánh mắt hắn trước lúc bị xe đụng, tràn đầy sợ hãi, tuyệt vọng và không có ai giúp đỡ.
“Cái cảm giác áy náy này , thật là khó chịu quá đi! Quên đi! Ăn của nhà ngươi nhiều bảo bối như vậy, cứu ngươi ta ra ngoài hẳn là chuyện nên làm!”
Diệp Khuyết bò tới trước mặt cô gái trẻ, hai móng vuốt cào lên tường, lỗ hổng trên bức tường liền được mở rộng hơn.
Cô gái trẻ khóc lóc bò ra ngoài.
“Hắc hắc, cứu ngươi một mạng, cho ta một gốc nhân sâm cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
Mặc dù cô gái trẻ nghe không được lời hắn nói, thế nhưng Diệp Khuyết cảm thấy hợp tình hợp lý là được rồi.
Bò lên bọc đồ trước mặt, đem nhân sâm lúc trước hắn đang định ăn bỏ vào trong miệng nhai một lần nữa.
“Quét bản đồ nhắc nhở: Phía trước 600 m, xuất hiện một con Dã trách Thập trọng.”
Diệp Khuyết nhặt nhân sâm, nhanh chân chạy ra ngoài.
Boss xuất hiện, chọc không nổi a!
Vẫn là nên đem cái mạng nhỏ của mình giữ lại được đã rồi hẵng nói.
“Hệ thống nhắc nhở: Một con Dã trách Tứ trọng đang nhanh chóng tiến lại gần, xin chú ý tránh né!”
Diệp Khuyết quay đầu lại nhìn.
Cô gái kia tại sao lại theo tới đây rồi??
Mà thôi kệ cha nó, trước tiên tránh né đám sát thủ kia cái đã, đây mới là chuyện chính.
Thanh Phong trấn không lớn, Diệp Khuyết rất nhanh đi tới đầu trấn.
“Quét bản đồ nhắc nhở: Bên phải 600m, xuất hiện một con Dã trách Ngũ trọng!”
Diệp Khuyết quay đầu nhìn lại, bên phải là một gian nhà tranh, tối tăm tĩnh mịch.
Con dã trách kia hẳn là núp bên trong căn nhà tranh này.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận