Dịch: Hoangforever
“Thế nhưng yêu cầu sử dụng là giết chết một con Yêu thú hoặc Dã trách Lục trọng. Để an toàn, có lẽ điểm kinh nghiệm còn thừa lại kia nên sử dụng!”
Đằng nào cũng dùng, không sớm thì muộn.
“Tốc độ cộng vào 1, phòng ngự cộng vào 1.”
Dữ liệu trên bảng điều khiển liền có sự thay đổi.
Kiểm tra bảng điều khiển thì thấy.
----
Tốc độ: 7.9/10
Phòng ngự: 7.9/10
Công kích: 5.9/10
Điểm kinh nghiệm: 0
----
“Tốc độ, phòng ngự và công kích đã chênh lệch nhau 2 cảnh giới. Hạn mức sử dụng điểm kinh nghiệm đã đạt tới mức cao nhất. Nếu như mình farm thêm được 3 điểm kinh nghiệm nữa liền có thể đột phá.”
Về chuyện có thể giết chết được Yêu thú hoặc Dã trách Lục trọng hay không hắn cũng không có lo lắng lắm.
Đùa chứ, phòng ngự và tốc độ của hắn đã đạt tới đỉnh Thất trọng, Yêu thú hoặc Dã trách Lục trọng, làm gì có chuyện đánh xuyên qua được phòng ngự của hắn, chứ đừng nói chi tới chuyện đuổi kịp hắn kia.
Nếu như phối hợp với Bàn Thạch Ấn, lực phòng ngự của hắn có thể tăng lên tới cảnh giới Bát trọng.
Hơn nữa, một khi phát động thiên phú Phản kích, lực phản kích lúc này chẳng khác nào lực công kích của Yêu thú Thất trọng.
Thế này ai mà chịu nổi chứ??
Khà khà khà…
Thế là Rùa con nhà ta hướng về phía chỗ sâu bên trong Rừng rậm Yêu thú bò đi.
Có sự tồn tại của Quét bản đồ, muốn tìm được một con Yêu thú Lục trọng cũng chỉ là chuyện nhỏ.
“Quét bản đồ nhắc nhở: Phía trên bên phải 700m, xuất hiện một con Dã trách Ngũ trọng, hai con Dã trách Lục trọng.”
“Đám sát thủ kia??”
Diệp Khuyết cả kinh nói.
“Quan tâm mẹ tới chúng làm gì! Phòng ngự và tốc độ của mình đã đạt tới Thất trọng rồi, cộng thêm thiên phú Phản kích nữa, không sợ vây công. Cứ túm đại lấy một con Dã trách Lục trọng nào đó, rồi hành hung nó là được rồi.”
*Vây công: bị bao vây tấn công, Đây là hành động của một nhóm người hoặc quân đội khi chúng muốn tấn công hoặc chiếm đóng một địa điểm nào đó bằng cách vây quanh và tấn công từ nhiều hướng khác nhau.
Thế là hắn tăng tốc chạy về phía trên bên trái.
“Quét bản đồ nhắc nhở: Bên trái 700m, xuất hiện một con Dã trách Tứ trọng.”
“Hệ thống nhắc nhở: Một con Dã trách Tứ trọng đang nhanh chóng áp sát lại gần, xin chú ý tránh né.”
Diệp Khuyết cau mày, tại sao bên trong Rừng rậm Yêu thú lại có nhiều người như vậy??
Đúng vào lúc này, một thiếu nữ hốt hoảng, sợ hãi chạy qua.
“Thiếu nữ có tên là Tuyết Lăng Lạc kia thế mà lại có thể chạy tới chỗ sâm bên trong Rừng rậm Yêu thú này được, đúng là mạng lớn mà!”
Diệp Khuyết kinh ngạc nói.
“Tuyết Lăng Lạc!! Tuyết Gia của ngươi đã bị tiêu diệt rồi. Hiện tại cũng chỉ còn dư lại mỗi người, biết điều thì ngoan ngoãn chịu trói đi.”
Một tên thanh niên đuổi theo Tuyết Lăng Lạc nhe răng ra cười nói.
Phía đằng sau người thanh niên này là hai tên hộ vệ, mặt không biểu tình đuổi theo.
“Gia tộc bị diệt, một cô bé bị luân lạc tới tình cảnh này, thôi, vừa khéo đúng lúc ta muốn giết con Dã trách Lục trọng, cứu ngươi một mạng vậy!”
Mặc dù Tuyết gia bị diệt cùng hắn chẳng có quan hệ méo gì, thế nhưng hắn lại nhận được chỗ tốt từ Tuyết Gia. Hôm nay thấy thiếu nữ Tuyết Gia gặp nạn, giúp họ một tay, tóm lại cũng không phải là chuyện gì xấu.
Soạt soạt ——
Diệp Khuyết xông tới.
“Rùa con??”
Tuyết Lăng Lạc thấy một con Rùa màu đen, lớn cỡ lòng bàn tay chạy ngang qua mình liền giật mình.
Vốn nàng đã tuyệt vọng vì…
Gia tộc bị người ta tàn sát.
Một đêm chạy thì chạy đây chạy đó trốn tránh, cả người lúc này đã sớm mỏi mệt, hiện tại còn gặp con trai trưởng của Long Gia, lúc này nàng làm gì còn khí lực để chạy trốn nữa.
Thấy sắp bị con trai trưởng của Long gia bắt được và ngược đãi mình, nàng đã chuẩn bị xong tâm lý tự sát.
Ai mà ngờ được, con rùa đen nhỏ, cái con rùa tối hôm qua thần kỳ cứu được nàng kia lúc này lại xuất hiện.
“Con rùa chết tiệt này, từ đâu tới vậy?? Cút qua một bên cho ta!”
Thanh niên kia thả ra khí thế Ngũ trọng của mình, một cước đá về phía Rùa đen nhà ta.
“Làm ơn đừng có thêm từ chết tiệt đằng sau chữ con Rùa nữa!!”
Diệp Khuyết xông tới nhanh hơn.
“Bàn Thạch Ấn!”
Phía trên mai rùa của hắn liền hiện lên lờ mờ một đạo ấn ký hình mai rùa.
Cước kia đã đá tới.
“Đinh! Kí chủ phát động thiên phú Phản Kích!”
Răng rắc!
Là âm thanh tiếng xương nứt gãy.
“A…. phốc!”
Người thanh niên kia bị một đòn nghiêm trọng, kêu thảm lên một tiếng, bay ngược về phía sau, máu bắn tung tóe lên không trung.
Bịch!
Cả người hắn té ngã trên mặt đất, đầu nghiêng qua một bên, đã chết.
“Đinh! Kí chủ giết chết một con Dã trách Ngũ trọng! Nhận được 1 điểm kinh nghiệm!”
“Đinh! Độ thành thạo của Bàn Thạch Ấn tăng lên 15.”
Diệp Khuyết hài lòng vô cùng.
Đem cảnh giới giữ lại ở Ngũ trọng quả thật là lựa chọn chính xác. Giết chết Dã trách cùng cảnh giới liền có thể nhận được 1 điểm kinh nghiệm.
Nếu như hắn đột phá tới Lục trọng, lúc này có lẽ cũng chỉ nhận được 0.5 điểm kinh nghiệm.
Hai tên hộ vệ sợ ngây người.
Đá một cước lại có thể khiến cho thiếu gia chết ngược??
“Thiếu gia??”
Một gã hộ vệ lấy lại tinh thần, chạy về phía người thanh niên.
“Con rùa này thành tinh rồi! Dám giết chết đại thiếu gia của Long gia?? Hôm nay ta sẽ đem người chặt thành 8 khúc!”
Một tên hộ vệ khác gầm lên, rút đao ra và chém về phía Rùa ta.
Dù sao thì hắn cũng là võ giả cảnh giới Lục trọng, một đao chém tới, rất có thể sẽ khiến cho rùa ta mất mạng.
Thế nhưng, Diệp Khuyết cũng không có trốn, có tránh.
Đao chém lên mai rùa của hắn.
“Đinh! Kí chủ phát động thiên phú Phản Kích!”
Choeng ——
Đao, trong nháy mắt vỡ vụn!
Sắc mặt tên hộ vệ liền đại biến.
Làm sao có thể chứ??
Hắn chính là võ giả Lục trọng đấy?? Một đao chém tới, cùng cảnh giới làm gì có chuyện chịu được.
Nhưng con rùa trước mắt này, không chỉ chịu được 1 đao của hắn, mà còn khiến cho đao của hắn vỡ nát!
Con rùa này chịu đòn giỏi như vậy, hắn biết đánh kiểu gì đây??
“Tới phiên ta!”
Diệp Khuyết cười lạnh.
Mặc dù công kích của hắn chỉ là công kích cảnh giới Ngũ trọng, thế nhưng là đỉnh Ngũ trọng, gần tiếp cận Lục trọng.
Sử dụng kỹ năng phối hợp với tốc độ cảnh giới Lục trọng, uy lực của nó liền có thể đạt tới Lục trọng.
Đã có thể giết chết đối phương rồi!
“Ám Ảnh Tập Sát!”
Soạt ——
Diệp Khuyết tại chỗ lưu lại một cái tàn ảnh.
“Không hay!”
Tên hộ vệ kia mơ hồ nhìn thấy Rùa con áp sát cổ mình, liền vội vã đè nén sự sợ hãi lại.
Một quyền đánh tới.
“Bàn Thạch Ấn!”
Diệp Khuyết thi triển kỹ năng thứ hai của mình.
“Đinh! Kí chủ phát động thiên phú Phản kích!”
Tên hộ vệ ngay lập tức bị thương nặng.
Không cho đối thủ có cơ hội thở dốc, Ám Ảnh Tập Sát đã tới.
Tay của tên hộ vệ kia liền đứt lìa.
“A…a…”
Hộ vệ nắm lấy cánh tay đứt của mình kêu thảm thiết lên.
“Cảnh giới đỉnh Ngũ trọng kết hợp với kỹ năng, uy lực tăng lên 100% a!”
Diệp Khuyết muốn thi triển Ám Ảnh Tập Sát lần nữa, kết liễu tên này.
“Cút ngay!”
Đột nhiên, một tiếng quát lớn từ bên cạnh truyền tới.
Là tiếng quát của tên hộ vệ còn lại, hắn một chưởng đánh tới.
Diệp Khuyết cười lạnh một tiếng. Đầu và tứ chi ngay lập tức rụt vào mai rùa.
“Bàn Thạch Ấn!”
“Đinh! Kí chủ phát động thiên phú Phản Kích!”
Phanh!
Tên hộ vệ kia ngay lập tức bị trọng thương, cả người bay ra ngoài.
Diệp Khuyết rơi xuống đất, nhanh chóng xông về phía tên hộ vệ đã đứt lìa tay kia.
“Đừng tới đây….”
Tên hộ vệ gãy tay sợ sệt, không ngừng lui về phía sau.
Nhưng tâm trí rối loạn càng chỉ khiến cho hắn chết nhanh hơn thôi.
Ám Ảnh Tập Sát.
Soạt ——
Diệp Khuyết xuất hiện bên cạnh tên hộ vệ bị đứt tay.
Trên cổ tên hộ vệ này liền xuất hiện một đạo vết thương trí mạng, máu tươi xối xả phun ra.
“Đinh! Kí chủ giết chết Dã trách Lục trọng! Nhận được 2 điểm kinh nghiệm!”
“Đinh! Giết chết một con Dã trách Lục trọng, mở ra Cổ Thần Thôn Thiên Kinh! Xin chú ý dữ liệu trên bảng điều khiển!”
Tên hộ vệ còn lại nhìn thấy cảnh này, sợ hãi vô cùng, vội vã khiêng thiếu gia đã chết bỏ trốn.
Diệp Khuyết muốn giết chết tên kia, đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Kinh nghiệm của hắn đã farm đủ điểm rồi, mà Cổ Thần Thôn Thiên Kinh cũng có thể sử dụng rồi, giết tiếp nữa không còn ý nghĩa.
Trong lúc hắn đang do dự, tên hộ vệ kia đã chạy xa lắm rồi.
“Coi như ngươi gặp may đấy.”
Diệp Khuyết buông tha cho hắn.
“Rùa con, cám ơn ngươi đã cứu ta.”
Tuyết Lăng Lạc đi tới trước mặt Diệp Khuyết, ngồi chổm hổm cảm ơn hắn.
Mặc dù gương mặt nàng dính đầy bùn đất, thế nhưng vẫn không thể nào che lấp đi được khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
“Ngươi cảm ơn ta cũng vô dụng, hai ta có nói chuyện được với nhau đâu.”
Diệp Khuyết phớt lờ nàng, bỏ đi ra ngoài.
Không chỉ có thể mở ra được Cổ Thần Thôn Thiên Kinh, nhiều lần sử dụng Ám Ảnh Tập Sát và Bàn Thạch Ấn khiến cho độ thành thạo tăng lên không ít.
Tâm tình của hắn lúc này vô cùng sung sướng.
“Ngươi có phải rất thích ăn trân bảo nhiều năm tuổi đúng không? Ta có đây, cho ngươi một quả, xem như là báo đáp ngươi.”
Tuyết Lăng Lạc đuổi theo, sau đó từ trong bọc lấy ra một quả trái cây có mùi thơm đặc biệt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận