Dịch: Hoangforever
“Vâ… vâng?!”
Ken tưởng rằng tôi cũng sẽ phóng dao vào hắn như vừa rồi, liền giật mình lùi lại, sợ hãi chờ đợi.
Tôi bật cười, ra hiệu cho hắn bình tĩnh.
“Ngươi từng là kẻ trộm vặt thời còn nhỏ, đúng chứ?”
“…?!”
“Xuất thân từ khu ổ chuột, lại có nhiều miệng ăn trong nhà cần phải nuôi. Muốn cả nhà sống sót, ngươi buộc phải đi ăn trộm, phải không?”
Ken cứng đờ, không đáp lời, nhưng im lặng đã là một sự thừa nhận.
Tôi gật đầu.
“Ngươi sống lay lắt bằng nghề trộm cắp cho đến khi trưởng thành, rồi sau đó lập tức tình nguyện nhập ngũ. Từ đó, từng bước bò lên, cuối cùng mới được phong làm kỵ sĩ… Con đường của ngươi chẳng hề dễ dàng gì.”
“Ư… ư… sao, sao ngài lại…”
“Điều quan trọng không phải là ta làm thế nào để biết được quá khứ của ngươi. Vấn đề là… rốt cuộc ngươi có thể làm gì?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt Ken, đồng tử hắn run rẩy.
“Ngươi có khả năng ẩn thân, đúng chứ? Biến mất khỏi tầm mắt người khác, như thể tàng hình?”
“…”
“Trả lời. Hay là ta cần cho ngươi xem thêm một màn thị uy nữa?”
“Không, không cần… Vâng. Tôi có thể.”
“Tốt. Vậy thì hãy làm theo mệnh lệnh của ta.”
Tôi rời mắt khỏi Ken đang chết lặng, chuyển sang Damien, kẻ đang thu mình trong góc.
“Damien.”
“…”
“Ngươi có thị lực phi thường, đúng không? Quá mức phi thường.”
Damien liếc nhìn tôi, trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu. Tôi khom người xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Vậy nên… hình ảnh cái chết của người bạn kia mới hằn sâu trong tâm trí ngươi, đến mức không thể xóa nhòa. Cảnh tượng đó như tái diễn trước mắt ngươi, phải không? Vì vậy mà ngươi luôn khóc.”
Damien vẫn im lặng.
Tôi kiên nhẫn chờ đợi.
“…Cậu ấy… cậu ấy là bạn từ quê nhà. Cùng lớn lên trong trại trẻ mồ côi.”
Một lúc sau, Damien mới khàn giọng nói, từng chữ nghẹn lại.
“Trại trẻ đó… là địa ngục. Khi 15 tuổi, tôi và Ban bỏ trốn.”
Ban – có lẽ chính là người bạn đã chết của hắn.
Tôi lặng lẽ lắng nghe.
“Ban có thiên phú về kiếm thuật, còn tôi may mắn có chút tài năng chữa trị. Hai đứa làm lính đánh thuê, chật vật sống sót.”
“….”
“Tôi chỉ là lính đánh thuê hạng ba, sợ quái vật, sợ máu. Nhưng Ban, một lính đánh thuê hạng nhất, luôn dìu dắt tôi. Chúng tôi thề sẽ cùng nhau kiếm tiền, để nuôi lũ em nhỏ còn lại ở trại trẻ.”
Damien vùi mặt vào hai bàn tay.
“Nhưng rồi… cậu ấy chết. Chết ngay trước mắt tôi.”
“….”
“Khi tôi kiệt sức, một con Nhện Đen đã lao tới. Ban đã đỡ đòn thay, bị nó xé xác. Ngay trước mắt tôi! Chỉ để cứu một kẻ vô dụng như tôi!”
Cả đội im lặng, nhìn Damien khóc nức nở, ai nấy đều khó xử.
“Ban không đáng phải chết ở nơi này. Cậu ấy có ước mơ, có năng lực để biến ước mơ thành sự thật. Nhưng tại đây… tại nơi chết tiệt này…”
“….”
“Tại sao ngài gọi chúng tôi đến đây, Điện hạ? Tại sao?! Có mục đích lớn lao nào không? Hay mạng sống của chúng tôi chỉ là trò tiêu khiển cho ngài?”
Giọng Damien nghẹn lại, nước mắt lăn dài.
“Xin hãy hồi sinh Ban. Xin ngài… trả lại bạn tôi…”
Tôi lặng yên, rồi khẽ gật đầu.
“Hận ta đi, Damien. Căm ghét ta cũng được.”
Tôi đặt tay lên vai hắn, đang run rẩy.
“Nhưng đừng quên, bạn ngươi đã hy sinh để bảo vệ ngươi.”
“….”
“Vậy mà ngươi định cứ thế ngồi chờ chết sao?”
Cơn run rẩy trong cơ thể Damien dần lắng xuống.
Tôi nhấn giọng, thổi thêm sức mạnh vào lời nói.
“Ngươi định vứt bỏ sinh mạng mà bạn mình đã đổi bằng máu sao, chỉ vì một tên chỉ huy vô dụng khiến cái chết cận kề?”
“Tôi…”
“Ngươi phải chiến đấu.”
Tôi bóp nhẹ vai hắn, ánh mắt lóe lên.
“Hãy trả thù!”
“….”
“Tiêu diệt lũ nhện đó, sống sót khỏi địa ngục này! Và sau cùng, hãy lôi ta xuống địa ngục cùng ngươi!”
Tôi nở nụ cười quỷ dị.
“Damien. Ngươi có muốn giết sạch bọn Nhện Đen kia không?”
Sau cặp kính nhòe nước mắt, đôi mắt to của hắn vẫn còn run rẩy, nhưng đã dần sáng lên.
“Có.”
“Ngươi có muốn giết ta không?”
Nghe vậy, cả nhóm đều giật mình.
Damien chần chừ giây lát, rồi trả lời thẳng thắn.
“…Có.”
“Rất tốt.”
Tôi buông vai hắn ra, ngón tay cái chỉ vào chính mình.
“Hãy hứa đi. Nếu chúng ta sống sót, bất kể khi nào, chính đôi tay ngươi sẽ kết thúc mạng sống của ta.”
“Điện hạ?!”
Lucas hoảng hốt kêu lên, nhưng tôi giơ tay ra hiệu im lặng.
“Nếu kế hoạch thất bại, tất cả chúng ta cũng sẽ chết thôi. Nhưng cho dù là thế, cái chết của ta… cũng sẽ do ngươi ban. Ta thề bằng danh dự hoàng tộc.”
“….”
“Vậy nên, vào ngày mai, hãy nghe theo mệnh lệnh của ta.”
Damien ngước lên nhìn tôi, ánh mắt dần bình ổn.
Tôi mỉm cười, hài lòng với kết quả.
Kể cả sự thù hận, tôi cũng có thể biến thành động lực.
Cho dù hận thù ấy nhằm vào tôi, tôi cũng hoan nghênh.
Damien run rẩy đứng dậy, cuối cùng cũng đứng vững.
Tôi nhìn cả bốn người trước mặt, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười đầy thỏa mãn.
Kế hoạch của tôi đã hoàn tất.
“Được rồi, mọi người.”
Liệu đây sẽ là một nước cờ thất bại toàn diện, hay là đòn quyết định để lật ngược thế cờ?
Tất cả sẽ được định đoạt trong trận chiến tới.
“Bắt đầu từ giờ, mệnh lệnh đều sẽ do ta ban ra!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận