Dịch: Hoangforever
“Có gì mà phải giấu? Đúng vậy! Ta chính là người điều hành của trò chơi <Bảo vệ Đế Quốc>, Aider đây~”
“...”
Não tôi trống rỗng.
Người điều hành? Thằng nhóc này?
Vậy, kẻ đã lôi tôi tới cái nơi quái quỷ này… chính là cái tên trời đánh này sao?
Trong đầu tôi xoay vần như cơn bão.
Đúng lúc ấy…
—“Bịch!”—
Aider ngã phịch xuống sàn, tay chân xoạc ra như con sao biển.
Trán và tứ chi dính chặt lấy nền gạch trong nhà tắm.
“...?”
Tôi đứng đực ra, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì—
“Xin lỗi! Xin lỗi vì đã đột ngột lôi ngài đến đây!”
Aider quỳ rạp, giọng đầy thành khẩn.
“Nhưng tôi… không! Chính thế giới này cần đến ngài, RetroAddict!”
“...”
“Chỉ một lần thôi, xin hãy giúp chúng tôi! Chỉ một lần thôi!”
“...”
Tôi lặng thinh vài giây, rồi khẽ cất giọng:
“Trước tiên… đứng dậy đi, Aider.”
Tôi nắm lấy cánh tay hắn, kéo hắn đứng lên.
Aider rưng rưng cảm động.
“RetroAddict…! Ngài thật tốt bụng … Ngài sẽ giúp chúng tôi thật sao?!”
Tôi mỉm cười dịu dàng, rồi đáp rõ ràng:
“Không, là để làm cái này.”
Tôi túm cổ áo tên khốn đó, rầm! — đập đầu hắn xuống nền gạch.
“Khuu… ack?!”
“Chết đi! Chết này! Đồ khốn, chết đi!!!”
Tôi cưỡi lên người Aider, liên tục giáng nắm đấm xuống mặt hắn.
Tôi phải xử cái thằng này cho hả giận!
…..
Một lúc sau.
“Xin lỗi… xin lỗi…”
Aider quỳ mọp, hai tay giơ lên đầu hàng, khuôn mặt bầm dập, sưng vù vì trận đòn.
“Haa… được rồi, bình tĩnh lại nào.”
Tôi thở dài, ngồi đối diện hắn.
Đánh một trận xong, đầu óc tôi cũng tỉnh táo hơn chút.
“Thế ngươi là… Người điều hành, từng trò chuyện trên livestream với ta, lúc ta chinh phục trò chơi?”
“Đúng vậy…”
“Và ngươi cũng chính là người điều hành thật sự của trò chơi này… hay đúng hơn, của thế giới này?”
“Chính xác.”
Cách nói chuyện của hắn khiến tôi phát điên.
Đúng cái giọng cà kê giống hệt như trong game.
Tôi cố nhịn không tung thêm cú đấm nào nữa, tiếp tục hỏi:
“Tại sao lại triệu hồi ta đến đây?”
“Trong thế giới này… tồn tại một True Ending.”
Aider xì mũi vào khăn giấy, rồi nhìn thẳng vào tôi.
“Một kết cục mà chưa ai từng đạt tới.”
Sau cặp kính tròn mờ đục là đôi mắt u ám, mang sắc xám tro giống hệt như mái tóc của hắn.
“Tôi đã reset thế giới này vô số lần, để tìm được cái kết ấy. Nhưng chưa bao giờ đạt được.”
“Vậy nên ngươi mới cầu cứu một kẻ ngoài cuộc như ta?”
“Đúng, nếu nói ngắn gọn thì là vậy!”
“Tách!”
Aider búng tay, một cửa sổ hệ thống hiện ra lơ lửng trong không khí.
Nhìn cảnh đó, tôi mới hiểu dần ra.
Kẻ này thực sự có liên quan đến gốc rễ của thế giới này…
Hắn biến thế giới thành một trò chơi, rồi trình chiếu nó cho những người chơi ở các thế giới khác.
Trên màn hình nổi, hiện đầy tên các server.
Trong số đó, server Earth nổi bật lên.
Thì ra Trái Đất cũng chỉ là một server mà thôi?
Người chơi đã khám phá vô số khả năng mà hắn không ngờ tới.
Nhưng…
Aider lắc đầu.
Kể cả họ, thì cũng không một ai chạm tới True Ending.
…Còn tôi? Một cái kết thật sự sao?
Tôi còn chẳng biết nó tồn tại.
Nửa năm cày <Bảo vệ Đế Quốc>, đây là lần đầu tôi nghe có “cái kết khác”.
“RetroAddict không chạm được tới True Ending, nhưng ngài đã làm được điều mà chưa từng ai làm được.”
“Chế độ Hell. Chế độ Ironman. Hay còn được gọi là Hells Ironman.”
“Ngài chính là người duy nhất đã chinh phục nó. Vì vậy…”
“Tôi tin ngài là người có cơ hội nhất, nên tôi đã đặt cược, triệu hồi ngài tới đây.”
“Đặt cược cái con khỉ! Phải gọi là bắt cóc thì đúng hơn! Và còn ném tôi vào cái thân thể khốn kiếp này nữa chứ?! Khác gì tuyên án tử hình?!”
“À… cái đó… gọi là lỗi hệ thống… hay trục trặc gì đó… tôi cũng không ngờ tới…”
Nghe đến đó, hắn lại ngã “bụp” xuống sàn dưới ánh mắt tóe lửa của tôi.
“À khoan! Để tôi giải thích đã! Là về phần thưởng, RetroAddict sẽ nhận được nếu ngài giúp chúng tôi!”
“Phần thưởng?”
Tôi cau mày.
“Nếu ngài đưa thế giới này đến True Ending, tôi sẽ ban cho ngài một điều ước.”
“Điều ước…?”
Định chơi trò Dragon Ball à?
“Tôi là một dạng thần của thế giới này.”
Aider nghiêm giọng khẳng định, mặc dù mặt hắn vẫn bầm dập vì đòn của tôi.
Độ tin cậy: = 0.
“Khi RetroAddict trở về thế giới gốc, tôi sẽ trao một phần thưởng hậu hĩnh.”
“Bất cứ thứ gì?”
“Bất cứ thứ gì!”
“Ví dụ… 10 tỷ won tiền mặt?”
“Chỉ 10 tỷ thôi sao? 100 tỷ còn được nữa là. Muốn nhiều hơn nữa cũng không thành vấn đề!”
“…Tên này nói dễ như cho kẹo ý nhỉ??”
Nhưng thật sự mà nói, quá hấp dẫn.
Một điều ước.
Tôi có cả đống mong muốn muốn thực hiện.
“Ông anh à…”
…Không.
Thực ra, tôi chỉ có một điều ước duy nhất khắc sâu trong tim.
Tôi nuốt nước bọt.
Nếu lời hắn là thật… nếu điều đó có thể thành hiện thực…
Aider mỉm cười hiền lành:
“RetroAddict chắc chắn có một điều ước khao khát, đúng chứ? Không phải thứ như tiền bạc, mà là một khát vọng quý giá hơn nhiều.”
“...”
“Một giấc mơ mà ngài từng cho rằng bất khả thi, nên đã bỏ cuộc… đúng không?”
Đến lúc này, tôi đã hiểu.
Tên thần giả hiệu trước mặt tôi… biết rõ mọi chuyện.
Và chính vì vậy, hắn mới triệu hồi tôi tới đây.
Tôi… đã bị nuốt chửng bởi nỗi hối hận.
Hối hận về một điều mà tôi đã làm.
----
Chú thích:
“True Ending” có nghĩa là Kết thúc chân chính / kết thúc ẩn. True Ending” không chỉ là đoạn credit cuối game, mà còn là một viễn cảnh hoàn chỉnh cho cả thế giới.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận