Dịch: Hoangforever
“Ta muốn gặp họ.”
Khi tôi gắng gượng chống người dậy từ cái thân thể đang còn run rẩy, Lilly và Lucas hốt hoảng lao tới ngăn lại.
“Điện hạ!”
“Không được đâu, Điện hạ! Ngài cần nghỉ ngơi thêm…”
“Họ đều ngã xuống dưới quyền chỉ huy của ta.”
Cả cơ thể đau nhức như bị xé nát, nhưng tôi vẫn nghiến răng giữ vững quyết tâm.
“Tôi phải đi gặp họ. Lucas, đỡ tôi.”
Lucas ngẩn người, rồi lập tức quỳ xuống, đưa lưng về phía tôi.
“Mời Điện hạ lên lưng. Thần sẽ đưa ngài đi.”
….
Tấm lưng Lucas rộng lớn, bước chân vững chãi khiến thân thể tôi hầu như không bị xóc nảy.
Ngồi trên lưng anh ta, tôi cảm thấy vô cùng ổn định.
“Lucas này, có muốn làm ‘xe riêng’ chở tôi suốt không?”
“Nếu đó là mệnh lệnh, thần sẵn sàng.”
“Đùa thôi mà, nghiêm túc thế.”
Vừa nói, tôi vừa theo Lucas bước ra ngoài, liền bắt gặp một thiếu niên tựa lưng vào tường thành.
Là Damien.
Mái tóc nâu xoăn rối bời, cặp kính gãy vỡ đã được tháo xuống, nằm gọn trong lòng bàn tay cậu ta.
Đôi mắt cậu hướng vào khoảng không vô định.
“Damien.”
Nghe tiếng gọi, Damien chậm rãi xoay đầu nhìn về phía tôi.
“Điện hạ… ngài tỉnh rồi.”
“Mắt của cậu thế nào rồi?”
Tôi lo lắng cậu ta có thể bị tổn thương thị lực, bởi vì khi dùng năng lực “tầm nhìn xa”, đôi mắt ấy đã rỉ máu.
Damien mỉm cười nhợt nhạt, gương mặt mệt mỏi.
“Cũng… ổn rồi. Từ hôm qua đến nay, thị lực thần đã dần hồi phục. Giờ gần như đã nhìn rõ lại như trước.”
Ra là thế.
Dùng pháp thuật trị liệu trong khi bản thân chẳng nhìn thấy gì… thật sự là một cực hình.
Nhìn gương mặt non trẻ nhưng khắc khổ của Damien, trong lòng tôi dấy lên niềm thương cảm.
“Damien. Nhờ có cậu, chúng ta mới thắng được trận này đấy!!”
“...”
“Nếu cậu muốn, tôi có thể cho cậu một khoản tiền đủ sống cả đời, để không bao giờ phải quay lại chiến trường này nữa. Bỏi vì vốn dĩ cậu cũng chỉ là lính đánh thuê, từ giờ con đường là do cậu chọn.”
“Điện hạ…”
Damien khẽ lắc đầu.
“Ngài từng nói… tôi chính là ‘cò súng’ của ngài???”
“…?”
“Tôi muốn biết.”
Đôi mắt cậu hướng về phía chân trời sau tường thành.
“Bản chất của lũ quái vật đó. Ai… vì sao, và bằng cách nào lại tạo ra chúng. Tại sao bao nhiêu sinh mạng đã phải bỏ lại??”
“...”
“Vậy nên… xin hãy cho tôi tiếp tục theo bên ngài, Điện hạ…”
Tôi khẽ cười, vẫy tay gọi cậu.
“Được. Vậy thì bây giờ đi cùng tôi. Chúng ta cần một mục sư để tiễn đưa những người đã khuất.”
Damien lúng túng bước theo sau, cùng chúng tôi tiến về cánh đồng phía Bắc.
….
Căn cứ tiền tiêu – cánh đồng phía Bắc.
Hàng trăm thi thể được xếp đặt ngay ngắn, lặng lẽ phó mặc cho gió mưa đưa tiễn.
Những ai còn có thể tìm thấy xác, thì còn có thể an táng. Nhưng nhiều người thậm chí còn chẳng để lại một mảnh xương.
Với họ, chúng tôi thắp lửa.
Ngọn lửa thiêng được mang từ đền Crossroads bùng lên, xanh biếc giữa bãi đất trống.
Tôi lặng lẽ nhìn ngọn lửa nhảy múa.
Ánh sáng xanh ấy như đang phẫn nộ, oán thán thay cho những linh hồn đã ngã xuống.
“...”
Tôi hiểu.
Chẳng có chiến thuật nào ưu việt hơn. Chẳng có con đường nào khác. Hối hận lúc này cũng vô nghĩa.
Lựa chọn là của tôi. Ra lệnh là của tôi. Và kết cục này… cũng là trách nhiệm của tôi.
Tôi phải gánh lấy tất cả.
“Sau khi tang lễ tạm thời kết thúc, hãy thu thập toàn bộ thi thể, đưa về Crossroads.”
“Eh…?”
Lucas tròn mắt kinh ngạc.
“Không… không để họ ở lại đây sao?”
Mỗi năm, hàng chục ngàn mạng người ngã xuống ở Crossroads.
Một thế giới nơi tang lễ còn đắt đỏ hơn cả sinh mạng.
Những kiếp người rẻ rúng, chết vô danh để giữ vững tiền tuyến.
Nếu lập nghĩa trang tại chỗ, chẳng mấy chốc sẽ đầy kín. Thế nên, người ta vẫn bỏ xác ngoài hoang dã.
Một thế giới nơi cái chết nhiều hơn hoa dại.
Tôi sẽ thay đổi thế giới ấy.
“Phía tây Crossroads có một khu đất bỏ hoang. Hãy lập nghĩa trang ở đó. Chôn cất tất cả và làm lễ cầu nguyện.”
Đó chính là nơi trong trò chơi, tôi từng xây dựng bia tưởng niệm.
“Hơn nữa, từ nay, hãy lấy ngày cuối cùng của tháng Hai… làm ngày tưởng niệm những chiến sĩ đã ngã xuống.”
Không chỉ để tưởng nhớ người đã hy sinh hôm nay.
Mà còn là sự sám hối của tôi – cho hàng trăm nhân vật từng bị tôi giết không thương tiếc trong vô số lần reset trò chơi.
Lucas há miệng định nói, nhưng rồi im lặng, chỉ khẽ gật đầu.
“Thần xin tuân lệnh.”
Ngay sau đó, tang lễ tạm thời bắt đầu.
Vị linh mục theo đoàn viện binh rắc nước thánh lên những thi thể, chúc phúc cho linh hồn họ sang thế giới bên kia.
Số lượng quá nhiều, nên dù nghi thức đơn giản, tang lễ vẫn kéo dài rất lâu.
Tôi chứng kiến tất cả, không hề quay lưng rời đi.
…
“Lucas.”
Tang lễ kết thúc dưới ánh trăng lạnh lẽo.
“Tôi sẽ không… do dự thêm lần nào nữa.”
Cái lạnh của tử vong bao trùm, đến mức ngọn lửa thiêng cũng chẳng sưởi ấm được. Toàn thân tôi run lên, răng va vào nhau lập cập, dựa vào lưng Lucas.
“Tôi sẽ không… do dự nữa.”
“...”
Lucas im lặng, chỉ lắng nghe.
“Chúng ta trở về thôi.”
Một trận chiến đã khép lại.
Nhưng cuộc chiến thật sự… chỉ mới bắt đầu.
Tôi nhìn lần cuối về phía những người lính ngã xuống, những sinh mạng vì tôi mà ra đi. Trong lòng khắc cốt ghi quyết tâm mới.
“Hướng tới Crossroads.”
----
【 Đinh! 】
[STAGE 0 – HOÀN THÀNH!]
[STAGE MVP – Damien (N)]
[Nhân vật lên cấp!]
Ash (EX) Lv.5 (+4) → Đã mở khóa chức nghiệp!
Lucas (SSR) Lv.27 (+2)
Lilly (R) Lv.17 (+2)
Damien (N) Lv.15 (+5)
----
[Nhân vật tử thương / trọng thương]
Ken (N): Đã ngã xuống (đã chết)
Lilly (R): Bị thương nặng
---
[Thu thập vật phẩm]
Ma thạch Quân Đoàn Nhện Đen × 388
Ma hạch Nữ Hoàng Nhện Đen (SSR) × 1
----
[Phần thưởng hoàn thành màn đã được phát! Vui lòng kiểm tra túi đồ.]
Rương thưởng hạng EX × 1
Chuẩn bị cho màn tiếp theo.
[STAGE 1: Thành phố trên Mộ Địa]
----
Chú thích:
“Tiền tiêu” là một cách gọi trong quân sự, chỉ căn cứ, đồn trấn hoặc lực lượng được bố trí ở phía trước mặt trận – tức vị trí tuyến đầu, nơi trực tiếp đối diện và chặn địch.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận