Dịch: Hoangforever
“Ông anh à!”
Một dòng chữ hiện lên trong khung chat trống rỗng.
“Ông anh đỉnh thật đấy. Làm thế nào mà ông anh làm được vậy?”
Tôi chết lặng, chẳng biết phải đáp ra sao.
Đây là tin nhắn đầu tiên của một người xem kể từ khi tôi bắt đầu stream, và tôi hoàn toàn không biết phản ứng thế nào cho phải.
Khi tôi còn đang ngồi ngẩn ra, một tin nhắn khác lại nhảy lên từ chính khán giả đó.
“Tôi đăng ký kênh của ông rồi. Ông sẽ stream lại chứ?”
Và rồi…
…tôi lại tự hỏi mình nên trả lời thế nào.
…..
“Ugh!”
Tôi bật ra một tiếng rên đau đớn.
Mí mắt giật giật mở ra.
Khi cố gắng gượng ngồi dậy, cơn đau rát buốt như có lửa cháy xuyên khắp hai cánh tay và bờ vai.
“Khốn kiếp… đau quá…”
Tôi cúi xuống nhìn thân thể của mình.
Toàn bộ phần thân trên quấn kín băng vải kín mít. Cả hai bàn tay bị bọc cứng như xác ướp, đến ngón tay cũng không thể cử động nổi.
“Cái quái gì thế này…”
“Ngài nên nghỉ ngơi, Điện hạ Damien.”
Một giọng nữ dịu dàng vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ.
“Damien đã dùng ma pháp trị liệu cho ngài, nhưng vết bỏng quá nặng. Sẽ cần một thời gian mới hồi phục hoàn toàn được.”
Giật mình, tôi quay phắt đầu lại.
Ngay cạnh giường tôi, một cô gái tóc đỏ đang ngồi giữa đống tài liệu chất đống, tay vẫn viết lách miệt mài.
Trong cơn choáng váng, tôi khẽ gọi tên nàng.
“Lilly?”
“Ngài đã bất tỉnh suốt ba ngày rồi, thưa Điện hạ.”
Lilly buông bút, mỉm cười nói.
“Tôi đã lo, ngài không bao giờ tỉnh lại, sau khi hạ gục Quân Đoàn Nhện Đen.”
“Tôi… vẫn sống???”
“Tất cả là nhờ sự chỉ huy của ngài, thưa Điện hạ.”
Lilly khẽ nhún vai, mớ giấy tờ trong tay kêu sột soạt.
“Ngài muốn nghe báo cáo ngay bây giờ, hay nghỉ ngơi thêm?”
Dù cơ thể đau nhói từng đợt, tôi vẫn hiểu rõ sự cấp bách của tình hình.
Tôi gật đầu, ra hiệu muốn nghe ngay.
“Đòn kết liễu cuối cùng đã hạ gục Nữ Hoàng Nhện. Quân Đoàn Nhện Đen hiện tại đã hoàn toàn bị tê liệt.”
Lilly báo cáo ngắn gọn, giọng dứt khoát.
“Chúng ta đã thắng, thưa Điện hạ.”
“…”
“Tất cả đều sống sót, nhưng ai cũng thương tích đầy mình. May thay chúng ta có Damien – một mục sư trị liệu. Hắn đã chạy chữa suốt đêm cho đến khi quân tiếp viện kéo đến vào ngày hôm sau.”
Lilly ra hiệu về phía cửa sổ.
Bên ngoài, binh sĩ đang tất bật dọn dẹp.
“Quân tiếp viện đã thu hồi thi thể của các đồng đội và tiêu diệt nốt lũ nhện còn sót lại. Công tác dọn dẹp gần như hoàn tất.”
“Vậy à…”
Tôi dần nhận ra đó là sự thật.
Chúng tôi đã sống sót.
Chúng tôi đã chật vật sống sót qua cái màn hướng dẫn chết tiệt này.
“Điện hạ, ngài bị bỏng nặng ở tay, vai, bả vai và cổ.”
Giọng Lilly trầm xuống, tiếp tục báo cáo tình trạng của tôi.
“Khi trở về Crossroad, ngài cần đến đền để trị liệu. Dù hồi phục, chắc chắn vẫn sẽ để lại sẹo.”
“Sống còn mới là quan trọng. Có sẹo cũng chẳng sao.”
Tôi đáp chắc nịch.
Đổi mạng sống lấy vài vết sẹo – một cái giá quá rẻ.
Tôi thở ra, liếc nhìn Lilly.
Nàng cũng quấn băng quanh lưng và eo.
“Lilly, vết thương của cô thì sao?”
“Khi cạn kiệt ma lực ở phút cuối, một con nhện đã cào trúng lưng tôi. May mà Nữ Hoàng gục ngay sau đó, nên tôi mới thoát khỏi đợt tấn công tiếp theo.”
Nàng khẽ cười khẩy, rồi đưa tay xoa xoa chân mình.
“Tôi chắc lúc đó đã bị tổn thương tủy sống… nên giờ không cử động được nửa người dưới.”
“…”
“Đừng lo, Điện hạ.”
Lilly vẫn bình thản, như thể chuyện chẳng đáng gì.
“Được sống sót… thế này là đủ rồi.”
“…”
Tôi nghẹn lời.
Nhưng nàng đã chủ động đổi đề tài.
“Chúng ta còn bốn người. Lucas. Damien. Tôi. Và ngài, thưa Điện hạ. Chỉ bốn thôi.”
“…”
Bốn người.
Trước trận chiến cuối, chúng tôi còn hàng trăm.
Giờ đây, chỉ còn lại bốn.
“Đm…”
Tôi nghiến răng, đưa bàn tay băng bó ôm trán.
Có con đường nào khác không? Có chiến thuật nào tôi đã bỏ lỡ? Có cách nào để cứu thêm một ai đó…?
“Điện hạ, ngài không phải toàn năng.”
Lilly lên tiếng, giọng cẩn trọng.
“Trong tình huống đó, không thể cứu hết mọi người. Ngài đã làm hết sức rồi.”
“Nhưng… chính tôi là kẻ dẫn chúng tới đây.”
Dù muốn đổ cho Ash, nhưng tôi đang ở trong thân xác hắn.
Trách nhiệm, dĩ nhiên là của tôi.
“Không ai có thể lường trước được Quân Đoàn Nhện Đen lại xuất hiện ở đây. Không ai nghĩ rằng chúng sẽ huy động lực lượng lớn đến vậy sau nhiều năm yên lặng. Vì vậy, chẳng ai ngăn cản quyết định xuất chinh của ngài cả.”
Lilly nhẹ nhàng an ủi, ánh mắt dò xét phản ứng của tôi.
“Chiến thuật của ngài tuy táo bạo, nhưng không hề liều lĩnh. Ở trận cuối cùng, ngài đã chứng minh năng lực của mình, dám ra quyết định liều chết – và cuối cùng giành chiến thắng.”
“…”
“Vậy nên… xin đừng tự trách mình nữa.”
Tôi cắn mạnh môi dưới.
Đúng lúc ấy, cửa phòng bệnh bật mở.
Lucas lao vào, mắt sáng rực khi thấy tôi tỉnh lại.
“Điện hạ!”
Lucas phóng thẳng đến chỗ tôi.
Với thân hình to lớn đó, trông hắn chẳng khác nào một chú chó ngao khổng lồ đang mừng chủ.
“Lucas.”
“Tạ ơn trời đất, ngài đã tỉnh lại… Điện hạ…”
Đến bên giường, Lucas thậm chí còn rơm rớm nước mắt.
“Ngài có thấy khó chịu ở đâu không? Tôi sẽ gọi Damien ngay!”
“Không cần. Ta chịu được.”
Tôi cười gượng, chỉ vào những lớp băng quấn khắp người hắn.
“Còn ngươi thì sao? Người đầy thương tích thế này, còn chạy nhảy kiểu đó, có ổn không vậy?”
“Tôi vốn nổi tiếng dai sức, Điện hạ biết mà.”
Ừ, đúng là thế thật.
Dù sao hắn cũng là kỵ sĩ hạng SSR.
Nhìn hắn vẫn ổn khiến tôi cảm thấy yên tâm phần nào.
Lucas gãi đầu cười, rồi lấy từ trong ngực ra một xấp giấy.
“Tôi đã tổng hợp danh sách tử trận. Có nhiều người không tìm thấy thi thể… nhưng tất cả những ai có thể thu nhặt được đều đã gom về.”
“Thi thể để ở đâu?”
“Bên cánh đồng phía Bắc tiền tuyến, thưa Điện hạ.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận