Dịch: Hoangforever
“Lilly.”
Tôi định bước tới chỗ Lilly, nhưng nàng đã đưa tay ra ngăn lại.
“Em không trụ nổi bao lâu nữa đâu. Có lẽ em còn có thể chặn lối vào này thêm một lúc nữa, nhưng lũ nhện từ Quân Đoàn Nhện Đen kia sẽ sớm phá vỡ phòng tuyến này thôi.”
“.....”
“Thời gian của chúng ta sắp hết rồi. Mau đi đi.”
Tấm lưng mảnh mai của Lilly vẫn đang chắn trước vô số con nhện đen, nhưng nàng lại mỉm cười dũng cảm.
“Xin đừng để cái chết của bọn em trở thành vô nghĩa.”
Tôi nghiến răng, đứng bật dậy, gào lên:
“Pháo binh! Các ngươi còn đứng đó làm gì?!”
Đám pháo thủ vẫn chưa hoàn hồn sau cú ngã vừa rồi.
Tôi mặc kệ, quát mắng không chút nương tay.
“Nạp đạn cuối cùng vào ngay!”
“Nhưng… Điện hạ!”
Đội trưởng pháo binh – kẻ vừa bị ngã, trật mắt cá chân, giọng khàn khàn đau đớn – gắng gượng báo cáo:
“Như đã thưa với ngài… khẩu pháo đã vượt quá giới hạn chịu đựng rồi.”
“...”
“Lõi ma năng cũng sắp nổ tung. Nếu khai hỏa, pháo sẽ phát nổ.”
“Chúng ta rồi cũng sẽ chết thôi, bị nanh nhện xuyên thủng ngươi mà thôi!”
Tôi bước nhanh tới chỗ khẩu pháo ma năng đang nằm lăn lóc trên đất.
Giá đỡ đã gãy vụn, nhưng may mắn, thân pháo vẫn còn nguyên.
“Thà nổ tung còn hơn ngồi chờ chết! Dù có hóa thành tro bụi, ít nhất cũng phải tung xúc xắc một lần!”
“...”
Đội trưởng pháo binh im lặng nhìn tôi, ánh mắt dằn vặt.
“Ngài định ngắm thế nào?”
Tôi ngẩng đầu nhìn quanh.
Cả tòa thành đã sập xuống tầng một, xung quanh chỉ toàn là gạch đá chất cao như vách giếng.
Trên đầu, một khoảng trời tròn vắt ngang trên cao, nhưng bóng dáng Nữ Hoàng Nhện thì chẳng thấy đâu.
“Không thể nhìn. Không có góc bắn. Giá đỡ cũng nát rồi.”
“Vậy thì… dùng tay mà giữ pháo.”
Không có răng, thì phải lấy lợi mà nhai.
“Không cần ngắm. Chỉ cần Damien kéo cò là được.”
Tôi không chắc lắm về cách kỹ năng [Tầm Nhìn Xa] của Damien vận hành, nhưng nếu chính hắn bóp cò, chắc chắn sẽ có sự hiệu chỉnh.
Tôi buộc phải đặt cược.
“Nạp đạn cuối cùng. Đây là mệnh lệnh.”
“… Tuân lệnh.”
Đội trưởng pháo binh thôi tranh cãi, nghiêm túc bắt tay nạp quả đạn cuối cùng vào nòng.
Tôi bước tới chỗ Damien.
Cậu ta đang ngồi bệt dưới đất, thở dốc yếu ớt.
“Damien.”
“...”
Damien khẽ nghiêng đầu về phía tôi, đôi mắt nhắm chặt.
Máu rỉ ra từ khóe mắt, gương mặt tái nhợt, hơi thở đứt quãng.
“Lần cuối cùng thôi. Chỉ cần bắn thêm một phát nữa.”
“...”
“Chỉ một phát thôi. Cố gắng dồn sức thêm một lần cuối nữa.”
“… Điện hạ.”
Đầu Damien rũ xuống yếu ớt.
“Để làm gì chứ? Dù tôi có làm… thì cũng chẳng thay đổi được gì.”
“Chỉ cần một phát nữa thôi, con quái vật đó sẽ bị tiêu diệt!”
“Không… Ý tôi không phải vậy.”
– Khụ! Khụ!
Damien ho sặc sụa, rồi cất giọng mơ hồ, trống rỗng.
“Giả sử tôi bắn thêm một phát nữa. Giả sử tôi hạ được Nữ Hoàng Nhện. Thì có thay đổi được gì không?”
Khóe môi khô khốc của cậu ta cong lên một nụ cười tuyệt vọng.
“Tôi đã hiểu rồi. Một nửa đồng đội đã chết. Dù tôi có báo thù, họ cũng không thể sống lại.”
“...”
“Lúc nào cũng thế. Tôi chiến đấu, tôi gắng sức… Cuối cùng, thế giới vẫn cứ tước đoạt khỏi tay tôi. Chẳng thay đổi gì cả.”
“Damien.”
“Tôi chịu đủ rồi. Tôi không muốn sống như vậy nữa. Tôi chỉ muốn được ở bên bạn bè mình thôi…”
“Damien!”
Tôi quát lớn, cắt ngang lời cậu ta.
“Tôi hỏi ngài: ngài có cho rằng thế giới này bất công không?”
Damien sững lại, rồi gật đầu.
“Đúng.”
“Ngươi có cảm thấy, ngay cả khi vượt qua một cửa ải khốn khó, thì cuộc sống vẫn đầy đau khổ không?”
“… Đúng.”
Nghe vậy, tôi cười khẩy:
“Ngươi đúng là đồ ngu! Toàn nói mấy thứ hiển nhiên!”
“Cái… cái gì?!”
Tôi túm lấy cổ áo Damien, giật mạnh kéo cậu ta lên.
“Đương nhiên cuộc sống này là chế độ Địa Ngục rồi! chế độ địa ngục thì lấy đâu ra save/load mà kêu ca?!”
Không phải game mới là Hell Ironman.
Ngay từ đầu, chính thế giới này đã là như vậy.
“Nó bất công, phi lý, chẳng bao giờ như ý! Đó chính là cuộc sống! Ai mà không biết chứ?!”
Nhưng chúng ta vẫn tồn tại, giữa hiện thực khắc nghiệt ấy.
“Vậy thì sao? Ngươi định buông xuôi, chịu chết cho êm đẹp à?!”
Ngươi định bỏ luôn cả chiến lược sao?
“Không đời nào!”
Chiến lược phải tiếp tục.
Cho tới tận lúc sinh mạng tắt lịm.
“Ta sẽ chiến đấu! Ta sẽ tính toán, sẽ vùng vẫy cho tới giây phút cuối cùng!”
Nói xong, tôi quẳng Damien xuống đất.
Cậu ta nằm sõng soài, kiệt sức.
Tôi rút thanh kiếm bên hông – từ đầu tới giờ vẫn chưa một lần tuốt ra.
“Khi ngươi khao khát cái chết đến vậy…”
Soạt!
Tôi vung kiếm, chỉ thẳng vào cổ Damien.
Cậu ta cứng đờ cả người.
“Vậy thì… hãy tự lấy kiếm này đâm vào cổ mình đi.”
“...”
“Còn nếu ngươi hèn nhát, không đủ can đảm để làm vậy, Damien…”
Keng!
Tôi ném phắt thanh kiếm xuống đất, rồi ngồi thụp xuống đối diện Damien, nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
“Vậy thì hãy làm cò súng cho ta.”
“… Cái gì?”
“Đừng khóc thương đồng đội nữa. Ngươi không cần ai khác. Chỉ cần phục vụ một mình ta là đủ.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận