“Damien!”
Tôi phớt lờ tiếng hét của viên đội trưởng pháo binh, quay đầu gọi to.
“Bắn đi!”
Máu đỏ, như từng giọt lệ, rỉ ra từ đôi mắt Damien đang căng phồng.
Sắc mặt hắn trắng bệch, thân thể run lẩy bẩy, dường như đang sụp đổ dưới áp lực của kỹ năng [Tầm Nhìn Xa].
Thế nhưng Damien vẫn nghiến chặt răng, bóp cò.
— Đoàng! Lách cách, lách cách…!
— Vùuuu!
Phát đạn thứ tư.
Viên đạn ma lực xanh lam vạch nên một đường cong tuyệt đẹp giữa bầu trời, một lần nữa lao thẳng vào bầy nhện hộ vệ của Nữ hoàng.
Lũ nhện hộ vệ đồng loạt lao tới, liều mạng lấy thân che chắn.
Nhưng đường bay của viên đạn lại hoàn hảo đến mức quái dị, lướt qua phần lớn chúng…
— ẦM!
Trúng đích.
Phát bắn đáp thẳng xuống đỉnh đầu Nữ hoàng nhện.
Đây chính là sức mạnh của [Viễn Thị].
Kỹ năng gian lận, đẩy khả năng ngắm bắn vượt ngoài giới hạn thực tại, một lần nữa xuyên phá luật lệ của thế giới này.
— Chít! Rèeeeee!
Thế nhưng…
— KÉEEEEEEEEEEEEEEEEE!
Trong màn lửa cháy rực và khói bụi mịt mù, Nữ hoàng nhện chết tiệt ấy vẫn còn sống.
Nó gầm thét điên loạn, cơ thể khổng lồ trông vẫn còn đầy sức mạnh.
Tiếng thét kinh hoàng làm đám pháo thủ sụp xuống đất, run lẩy bẩy.
Damien, người vừa cố gắng ngắm bắn, cũng ngã quỵ, không còn sức đứng vững.
Trên gương mặt mọi người, tuyệt vọng dần hiện rõ.
“Vô ích rồi… đòn tấn công của chúng ta không hề có tác dụng…”
Đội trưởng pháo binh thở dốc, giọng khàn đặc, bàn tay rộp nát vì phải hạ nhiệt nòng pháo.
“Nòng pháo đã đến giới hạn. Nếu bắn thêm, khẩu pháo ma lực sẽ tự nổ tung…”
“...”
“Chúng ta… có lẽ nên bỏ cuộc thôi…”
Những ánh mắt mệt mỏi, thất thần của binh lính đồng loạt đổ dồn về phía tôi.
Không ai nói, nhưng tất cả đều đã nghĩ như vậy.
Tôi hít sâu, phóng tầm mắt nhìn quanh.
Tuyến phòng thủ đã bên bờ sụp đổ.
Lũ nhện đang ào ạt tràn lên ngay dưới chân pháo đài.
Lucas, dẫn theo số binh sĩ cuối cùng, gắng gượng giữ vững tiền tuyến.
Thân thể anh ta đầy máu – phần lớn là máu của chính mình.
Tôi liếc sang nhìn Damien.
Hắn đang rên rỉ, mắt nhắm nghiền, máu vẫn trào ra thành dòng.
Pháo đã hỏng, tuyến phòng thủ đã gãy, xạ thủ thì chẳng còn mở nổi mắt.
Chúng tôi đã trả cái giá quá đắt chỉ để đánh trúng Nữ hoàng nhện một lần… vậy mà nó vẫn sống.
Lẽ nào… kết thúc thật sự đã đến?
Không còn tia hy vọng nào sao…?
“Không!”
Đúng lúc ấy—
“Có tác dụng rồi! Vỏ ngoài của nó đã bị phá nát!”
Một tiếng hét vang dội.
Tất cả cùng ngoái lại nhìn.
Là một trinh sát – người vẫn kiên cường làm nhiệm vụ đến tận phút cuối.
Anh ta rời mắt khỏi kính viễn vọng, hét to:
“Nếu bắn thêm một lần nữa, chắc chắn sẽ hạ được nó—”
— Rầm…!
Lời còn chưa dứt, cả bệ pháo rung chuyển dữ dội.
— ẦM!
Mặt đất dưới chân nổ tung.
Binh đoàn Nhện Đen công thành, thân thể khổng lồ bọc trong giáp nặng, đã ủi thẳng vào chiến lũy của chúng tôi.
Một cú húc có tính toán, toàn bộ phòng tuyến vỡ nát.
Những người trên tường thành, kể cả tôi, đều rơi xuống như những con rối.
Trong mưa gạch đá, trong đống xác pháo vụn nát—
Tôi nhắm mắt lại, buông mình rơi xuống.
Mọi thứ đều tan vỡ.
Thế giới này…… hy vọng vượt ải trò chơi.
Tất cả… sụp đổ.
……
“Điện hạ.”
Một giọng nói quen thuộc xuyên qua hỗn loạn.
Trong cơn đau tưởng chừng thân thể bị xé nát, tôi gắng mở mắt.
Trước mặt tôi… là Lucas.
Anh ta nằm đè lên tôi, dùng chính thân thể để che chở.
Trên lưng anh ta, cả một mảng tàn tích nặng nề đổ sụp xuống.
Lucas đã dùng thân mình hứng trọn, bảo vệ tôi.
“Lucas?!”
Ý thức quay trở lại, tôi bật dậy, vội đỡ lấy anh ta.
Lucas khẽ rên, hất bớt đống gạch đá trên lưng.
“Điện hạ… không bị thương chứ?”
“Đáng lẽ ta phải hỏi ngươi mới đúng! Ngươi—”
Tôi cứng họng.
Máu loang đỏ cả tấm lưng Lucas.
Vết thương do gạch đá đổ xuống còn nghiêm trọng hơn tất cả những gì lũ nhện đã gây ra.
“Khụ!”
Anh ta ho sặc, máu phun ra từ khóe miệng, rồi gượng cười:
“Điện hạ… ngài còn nhớ không? Chuyện từ gần hai mươi năm trước…”
“...”
Dĩ nhiên tôi không nhớ.
Bởi tôi chỉ là người chơi nhập vào thân xác này, làm sao chia sẻ ký ức quá khứ cùng anh ta?
“Khi lần đầu ngài gặp tôi, phong tôi làm hộ vệ, ngài đã nói…”
“Tôi đã nói gì?”
“Ta có thể không làm một vị Hoàng đế, nhưng nhất định sẽ là kẻ ngầu nhất thế gian.”
Một nụ cười yếu ớt thoáng trên gương mặt bê bết máu.
“Vậy nên, kẻ làm hộ vệ cho ta… cũng phải trở thành kỵ sĩ ngầu nhất thế gian.”
“...”
“Dù chỉ là lời của một đứa trẻ, thế nhưng chúng lại khắc sâu trong lòng tôi, để tôi bám vào suốt từng ấy năm.”
Lucas nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt nhuộm máu nhưng kiên định.
“Điện hạ… tôi tin ngài.”
“Ngay cả trong tình cảnh này sao?”
“Bất kể ở đâu, bất kể khi nào.”
Nói xong, Lucas ngã gục.
Tôi vội ôm lấy, đặt anh ta xuống thật nhẹ.
Vết thương quá nặng, nhưng may mắn là anh ta vẫn còn thở.
Cố lên, Lucas.
Ngươi là anh hùng. Là kẻ cứu rỗi thế giới này.
Ngươi tuyệt đối không được chết ở đây.
Tôi ngẩng lên, nhìn quanh.
Khắp nơi chỉ còn lại pháo nát, binh sĩ bị thương rên rỉ.
Vậy mà lũ nhện… vẫn chưa kết liễu chúng tôi?
“Điện hạ.”
Câu trả lời nhanh chóng hiện ra trước mắt.
Ở lối vào hành lang tầng một của chiến lũy đổ nát—
“Chúng ta… vẫn chưa thua.”
Lilly đứng chắn nơi đó.
Nàng kích hoạt đặc tính [Da Lửa], toàn thân đỏ rực, lấy chính cơ thể mình làm tường lửa, một mình ngăn chặn lũ nhện đang tràn tới.
Khuôn mặt nàng trắng bệch, thân thể run rẩy.
Vừa uống cạn bình ma dược cuối cùng, Lilly vẫn ngẩng đầu nhìn tôi, run giọng hỏi:
“Phải không… Điện hạ?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận