“Hôm nay trên thành phố cử thợ điện tới đo đạc phạm vi thôn chúng ta, đến lúc dẫn điện tới, các hộ nộp tiền để kéo điện về nhà.”
“...”
Diệp Thu Oánh rất muốn nói đường dây trong nhà cô, cô có thể tự lắp đặt nhưng nhìn gương mặt trịnh trọng của bốn người, một cô thôn nữ mới tốt nghiệp tiểu học như cô có nói cũng không ai tin, thế là cô sáng suốt ngậm miệng.
Bốn người đi vào nhà, nhìn thấy nhà chính bày đầy đồ điện cũ, họ đều kinh ngạc.
Nhất là thợ điện họ Diệp kia, ông ấy nhìn chằm chằm máy phát điện cỡ nhỏ, vẻ mặt nghi ngờ: “Máy phát điện này mua ở đâu thế, nhìn rất tinh xảo, xinh xắn, phát được bao nhiêu watt, tốn hết bao nhiêu dầu.”
“Một người bạn mang tới, không lớn nhưng hao xăng.”
Đương nhiên Diệp Thu Oánh sẽ không bảo tự mình lắp, nói ra ai tin.
Thợ điện Diệp gật đầu, đang định hỏi một cô bé như cô mua dầu diesel làm gì nhưng quay đầu, nhìn thấy bàn làm việc và một đống linh kiện nhỏ, khóe miệng ông ấy giật giật, quên luôn định hỏi gì.
Ngược lại chủ nhiệm Phương thấy dáng vẻ vừa kinh ngạc, vừa nghi ngờ của thợ điện Diệp thì vội cười giải thích.
“Ba Thu Oánh là thợ thủ công, con nhóc này thông minh, bình thường ru rú trong nhà, cả ngày nghịch mấy thứ này nên tay nghề cũng khá tốt.”
Trong giọng điệu của chủ nhiệm Phương có kiêu ngạo, cũng có vui mừng.
Người trong thôn có năng lực, ông ấy là một chủ nhiệm thôn, đương nhiên cũng được thơm lây, hơn nữa gần đây số lượng thợ điện không đủ, nghe nói còn phải tuyển thêm thợ học việc.
Ông ấy phải để ý hơn để xin cho Thu Oánh một xuất mới được.
Nếu được chọn thật thì sẽ có đơn vị làm việc đó!
“Thầy Diệp, Thu Oánh nhà chúng tôi chịu khổ chịu khó, chăm chỉ học hỏi, thầy Diệp có muốn nhận học trò không?”
“Con gái không chịu được nỗi khổ của thợ điện đâu.”
Thầy Diệp lắc đầu, làm thợ điện vất vả, bao nhiêu thằng con trai kêu khổ thấu trời, bé gái da thịt non nớt, bảo cô đi leo cột điện á, không được, không ổn.
Thầy Diệp cũng cảm thấy tiếc, cô bé này cùng lắm cũng chỉ là người ngoài ngành mới nhập môn, nếu như được dạy dỗ chuyên nghiệp từ bé, tốt nghiệp từ trường kỹ thuật cũng sẽ thành một kỹ sư đạt chuẩn, đơn vị làm việc cũng sẽ là xưởng quốc doanh.
Nếu như thầy Diệp nhìn thấy tivi vừa được Chu Khoa chuyển đi, ông ấy nhất định sẽ thét lên... người ngoài ngành cái quái gì, đây rõ ràng là người trong ngành.
Diệp Thu Oánh tưởng rằng chuyện bái sư là chủ nhiệm Phương chỉ thuận miệng nhắc tới, không ngờ ngày hôm sau, chủ nhiệm Phương lấy ra đơn xin học nghề điện được đóng dấu đỏ.
“Thu Oánh à, chỉ cần cháu ký tên, nhất định có thể lấy được danh ngạch.”
“Chủ nhiệm, việc này cháu phải suy nghĩ đã, chắc gì người ta đã cần cháu.”
“Chú với thầy Diệp đã bàn nhau xong rồi, chắc chắn ông ấy sẽ nhận cháu mà, cháu còn do dự cái gì?”
“...”
Không phải cô do dự mà là bây giờ cô không cần làm công.
Nửa tháng trước, sau khi sửa xong tổng cộng bốn lô hàng, với mỗi lô đồ điện cũ cô đều có lợi nhuận ổn định vào mức sáu mươi tệ, cộng thêm phí sửa chữa không giống nhau, bây giờ tiền gửi tiết kiệm của cô đã lên đến ba trăm tệ, giàu hơn đi làm thuê nhiều rồi.
Chủ nhiệm Phương thấy cô mãi mà không đáp, ông ấy sốt ruột, cúi người nói lời thấm thía.
“Làm thợ học việc mệt thì cũng có mệt, nhưng qua thời gian đầu sẽ được phân đơn vị làm việc, dù cho không được phân đơn vị thì cầm chứng chỉ thợ điện, cũng sẽ có xưởng, nhà máy nhận cháu. Đến lúc đó cháu còn có thể thăng chức, thi làm kỹ sư điện, kỹ sư máy móc, nhân viên kỹ thuật,... Tóm lại cũng có tương lai hơn cả ngày cứ ở mãi trong phòng.”
“Có thể trực tiếp lấy chứng chỉ ạ?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận