Trong xưởng còn có phòng ngủ khép kín, đầy đủ các vật dụng vệ sinh cá nhân và quần áo.
Mặc dù đây là nơi làm việc, nhưng nó cũng là căn cứ bí mật nhỏ của hai người, ai nói sau khi có con thì không thể có thế giới riêng của mình chứ?
Vừa bước vào xưởng thì cửa đã bị Thẩm Hành đóng lại.
Dường như người đàn ông trở nên mạnh mẽ hơn, trực tiếp bế cô lên lầu, bàn tay to lớn nóng bỏng đặt trên sống lưng của cô, khiến người ta run rẩy, toàn thân Diệp Thu Oánh mềm nhũn, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng.
Hai người đã kết hôn hơn mười năm nhưng tình cảm chưa bao giờ phai nhạt.
Thỉnh thoảng nhìn nhau, họ vẫn đỏ mặt tía tai, chỉ có điều nhiều lúc càng là sự lưu luyến, là sự ấm áp hòa quyện vào nhau.
Chiếc áo khoác mùa thu mỏng được cởi ra, vợ yêu của anh mặc váy hai dây bên trong. Dây áo mỏng manh trượt xuống, lộ ra bờ vai tròn trịa mịn màng, xương quai xanh quyến rũ động lòng người.
Thẩm Hành lưu luyến tham lam vùi vào cổ cô, hơi thở trở nên rối loạn.
Anh đã sớm quen thuộc với cơ thể của cô, nồng nhiệt quấn lấy cô. Những cảm xúc sâu sắc và dai dẳng, như muốn khắc ghi vào tận xương tủy, nhẹ nhàng hôn lên cơ thể như muốn lưu giữ khoảnh khắc đẹp đẽ này mãi mãi.
***
Năm 2010, cha mẹ thời đại mới.
Cặp song sinh đã hai mươi tuổi và đang theo học tại Đại học Thủ đô.
Vắng bóng những đứa cháu vui nhộn, hai người già bắt đầu say mê với việc trồng trọt, chơi cờ, câu cá, và cùng những người bạn già ở thị trấn Thanh Nguyên ca hát và tập thể dục.
Trái ngược với sự nhàn nhã của Thẩm Hành và Diệp Thu Oánh, trong lòng họ không khỏi luyến tiếc những đứa con.
Vừa hoàn thành xong một dự án sáng chế, cả hai rảnh rỗi và quyết định mang theo dụng cụ du lịch khắp nơi, bay đến khắp mọi miền đất nước và khắp nơi trên thế giới.
Họ vừa có mục đích thu thập tài liệu, chụp ảnh phong cảnh, thu thập món ăn ngon, vừa không có mục đích cảm nhận vẻ đẹp của thế giới xung quanh, ghi lại những trải nghiệm cùng nhau và chia sẻ những khoảnh khắc đẹp nhất.
Làm những việc mình thích cùng người mình yêu, chia sẻ niềm đam mê với người mình yêu, càng trở nên thú vị và vui vẻ hơn.
Cả gia đình cùng nhau lên đường du lịch gắn kết, quây quần bên nhau hạnh phúc vui vẻ. Đó thực sự là những ngày tháng náo nhiệt và vui vẻ nhất của cả gia đình. Không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần tận hưởng sự tự do và sảng khoái của hành trình.
Năm ngoái, Diệp Thu Oánh còn thấy da mặt mình xuất hiện nhiều nếp nhăn, có chút buồn bã và nghĩ đến việc làm đẹp.
Tuy nhiên, sau một năm trôi qua, đột nhiên cô không còn sợ già đi nữa.
Nhìn người đàn ông bên cạnh mình luôn như một, chỉ cần quay đầu lại là thấy, lòng cô tràn đầy yêu thương. Có anh bên cạnh, cô già đi một cách chậm rãi, cùng anh làm những việc mình thích, cùng anh rong ruổi khắp muôn nơi.
Cuộc đời ngắn ngủi vài chục năm, không hối tiếc gì đã là mãn nguyện.
***
Năm 2020, cha mẹ hiện đại.
Thời gian trôi nhanh như thoi đưa.
Hai đứa song sinh đã ba mươi tuổi, đến lúc lập gia đình và gây dựng sự nghiệp.
Cô và Thẩm Hành không xen vào cuộc sống của con cái, mỗi người tiếp quản công việc kinh doanh riêng, có đủ vốn để phát triển bản thân. Nhìn các con dần trưởng thành, tuy vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng con cái nhà họ lúc nào cũng đầy ắp tình thương, có sự tự hào cũng có hãnh diện, lòng họ cảm thấy vô cùng an yên.
Hai người cũng dần buông tay, không còn lo toan cho sự nghiệp.
Chỉ có điều sau khi ba mẹ qua đời, sự chia ly sinh tử khiến họ rất khó chịu.
Ba Thẩm và mẹ Thẩm khi còn sống đối xử với cô rất tốt, hai người buồn bã một thời gian dài. Con người ai cũng có một ngày phải chết, người chết không thể sống lại, chỉ có thể nén bi thương.
Tâm trạng của hai người bắt đầu dần thư thái, hướng đến tuổi trung niên.
Vợ chồng thường tay trong tay, đi câu cá ở công viên và khu câu cá ở thị trấn Thanh Nguyên. Thỉnh thoảng cũng có lúc cãi vã, ông già cau có vẫn đi theo sau, nói sợ cô đi lạc mất.
Cô bật cười, nhìn người đàn ông nghiêm túc nhưng có phần trẻ con.
"Ông, cái lão già sáu mươi tuổi kia, tôi mới hơn năm mươi tuổi thôi đó."
"Bà không biết đường."
"Tôi biết."
"Không biết."
Nhìn vẻ bướng bỉnh như trẻ con của anh, cô quyết định không chấp nhất với anh, để mặc anh đi theo sau mình.
Vài năm sau, nhịp sống của hai vợ chồng càng chậm lại, ngoài việc thích đọc sách và học tập, thỉnh thoảng họ cũng học theo những người già trồng rau trồng hoa, câu cá và đánh cờ.
Từ sáng sớm ngắm bình minh cùng nhau tập dưỡng sinh, chiều lại bận rộn trò chuyện trong xưởng, đến tối ngắm hoàng hôn.
Hai người nhìn nhau, ngắm nhìn vẻ dịu dàng và tĩnh lặng của nhau, ánh mắt trìu mến dần trở nên ấm áp và lắng đọng.
Tình cảm lúc này không giống như thời kỳ trung niên như rượu vang càng nồng nàn, ước gì không thể khắc ghi người kia vào cuộc đời. Mà tình yêu dần biến thành tình thân, lại càng nồng nàn và lưu luyến hơn, trong dòng chảy cuộc đời, có dấu ấn của nhau.
Trên khuôn mặt hằn lên những nếp nhăn, thấy được sự bình yên của thời gian.
Quãng đời còn lại sau này, có anh, thật tốt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận