“Bà chị, chị đoán xem tôi nhìn thấy ai?”
Thấy vẻ mặt thần bí của chị em già, mẹ Thẩm cũng tò mò.
“Ai?”
“Còn có thể là ai nữa, con trai nhà chị ấy!”
“Thật không?”
Mẹ Thẩm vừa mừng vừa sợ, vội đặt giỏ thức ăn xuống.
Người phụ nữ vỗ đùi nói tiếp: “Cái này còn có thể giả sao, ở ngay cửa ga tàu hỏa luôn!
Phía sau thằng bé còn có một cô nhóc, cô nhóc kia cười lên xinh như hoa ấy, nhưng mà hơi gầy.”
“Phía sau có một cô bé đi theo sao?”
“Hí hí, Thẩm Hành nhà chị còn cầm hành lý cho người ta, trên đường còn đi chậm lại để dạo cùng cô ấy, vừa nhìn đã biết ngay là người yêu!”
Mẹ Thẩm nghe xong vui mừng nhướng mày, kêu vài tiếng rồi vội tiến lên.
“Chị có thấy rõ không, chị mau kể tôi nghe với.”
“Lừa chị làm gì, chị mau thu xếp đi, không chừng cô bé còn muốn tới gặp mẹ chồng đấy.”
Mẹ Thẩm vui không khép miệng lại được, bà ấy vuốt tóc: “Chị mau xem xem tóc này của tôi có được không?”
“Được rồi, đẹp lắm!”
“Thôi không nói chuyện với chị nữa, tôi vào dọn phòng chờ con dâu về đây.”
Sau khi mẹ Thẩm vào nhà, nụ cười vẫn giữ trên môi.
Bà ấy nhanh nhẹn, vui vẻ dọn dẹp nhà cửa, rồi lại chạy đi nấu cơm, nghĩ tới con trai với con dâu ngồi tàu đến đây cũng rất vất vả, bà ấy lại vui vẻ nấu cơm.
Vất vả lắm mới làm cơm xong, ông bạn già cũng về.
“Hôm nay là ngày gì mà vui thế?”
Mẹ Thẩm chỉ cười không đáp, đợi chồng mình thực sự không nhịn được tò mò, cuối cùng bà ấy cũng bật cười.
“Con trai ông về rồi, còn dắt theo người yêu nữa.”
“Thật không?”
“Còn không phải à, cuối cùng đứa bé này cũng biết nghĩ rồi, nhà thím Trương kia đã được bế cháu mấy năm trước rồi, con trai nhà ông năm nay đã hai sáu, lại còn giống như hoàng hoa khuê nữ, bây giờ cuối cùng cũng có tin tức rồi.”
Ba Thẩm vui vẻ quan sát xung quanh: “Thế hai đứa nó đâu?”
“Chắc là sắp tới rồi.”
Nói xong hai ông bà nghe thấy tiếng gọi.
“Mẹ ơi.”
“Đây đây.”
Mắt mẹ Thẩm sáng lên, vội vàng ra mở cửa, ba Thẩm cũng hắng giọng, đi theo sau.
Mẹ Thẩm hớn hở, ngay cả đuôi lông mày cũng toát lên niềm vui, bà ấy vừa mở cửa ra đã nhìn phía sau con trai nhà mình, nhưng đằng sau lại trống không.
Bà ấy kéo Thẩm Hành ra, nhìn phía sau anh.
Bà ấy nhìn một lúc lâu cũng không thấy cô gái nào nên nhíu mày nhìn con trai mình.
“Người đâu?”
“Ai cơ?’
“Con dâu của mẹ.”
“...”
Thẩm Hành vừa vào nhà đã nghe mẹ nhắc mãi không thôi, anh hơi nhức đầu.
Anh xua tay: “Con vừa mới về, hai người nghe lời đồn ở đâu thế?”
“Đồn đãi gì, người ta tận mắt nhìn thấy con dẫn theo một cô bé ở cửa nhà ga.”
“Ừm, hình như có một cô bé.”
Thấy vẻ mặt mẹ già nhìn mình lại sáng bừng lên, Thẩm Hành vội giải thích: “Là đồng nghiệp của con, mới mười chín tuổi, ba mẹ đừng lan truyền lung tung, ảnh hưởng tới danh tiếng người ta.”
Ba Thẩm ngẩn ra: “Mười chín tuổi, nhỏ hơn Tiểu Hành bảy tuổi.”
Mẹ Thẩm gật đầu: “Còn thiếu một năm nữa là có thể đi đăng ký kết hôn rồi.”
“...”
Thẩm Hành xoa ấn đường, đang nghĩ thì bỗng nhiên nghe mẹ mình hỏi.
“Nếu đã là đồng nghiệp từ xa tới đây, con để cô bé đấy ở đâu?”
“Ký túc xá của đơn vị, vừa đưa qua đó.”
“Tốt xấu gì con cũng phải để ý chăm sóc người ta, hay là dẫn về nhà ăn bữa cơm.”
Thẩm Hành nghĩ, thấy Diệp Thu Oánh thích đồ ngon nên anh gật đầu.
“Vâng, ngày mai hẹn sau.”
Mẹ Thẩm nghe xong mắt sáng rực lên, con trai từ bé đến lớn đã bao giờ dẫn con gái về nhà ăn cơm, ngay cả Thư Vũ chơi thân nhất cũng chưa từng tới.
Còn nói đồng nghiệp, lại còn trong sạch.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận