Buổi tối.
"Các huynh đệ, lại có bài đăng bị đẩy lên đầu rồi!"
Vu Vĩnh đang nằm ôm điện thoại thì bật dậy như lò xo. Ánh mắt hắn vừa kích động vừa run run.
Cả ký túc xá nhìn nhau, rõ ràng ai cũng sợ, nhưng hiếu kỳ thắng hết. Năm phút sau, tám mạng tụ tập đầy đủ.
"Xảy ra chuyện lớn rồi! Lại giết người quỷ dị nữa!"
"Má nó, còn ngay gần đây… hàng xóm dính án mạng, chết thảm lắm!"
Dưới bài đăng có tấm ảnh.
Cửa nhà bị phá, dây phong tỏa căng chằng chịt. Trong phòng, mấy ông trị an đang lúi húi gom chứng cứ.
Cửa chưa kịp khép, người đi ngang liếc phát là thấy ngay phòng khách.
Và trên trần — chiếc đèn chùm đung đưa ba cái đầu máu me lủng lẳng.
Một cái mắt còn mở trừng trừng ra cửa, như muốn chửi: “Tao còn chưa kịp nhắm mắt đâu!”
Cả phòng ký túc tái mặt.
"Mẹ nó, thế mà cũng không che ảnh!"
Cao Nghĩa run tay tắt ngay, mắng nhỏ: "Đúng là hết thuốc!"
Chỉ trong một tuần, bọn hắn đã chứng kiến cả đống sự kiện quái lạ. Khoa học gì tầm này nữa? Ai cũng bắt đầu lung lay niềm tin.
Đúng lúc ấy—
Một luồng sáng trắng xuyên qua khe cửa ký túc xá. Cả đám hét toáng.
"Đang làm gì đấy?! Muộn thế này chưa ngủ hả?"
Là Trương đại gia, quản lý ký túc, đang cầm đèn pin soi.
Hắn gầm gừ: "Còn cà kê thì mai ta báo chủ nhiệm lớp."
Nghe vậy, cả đám im thin thít, chui lại lên giường.
Trương đại gia lắc đầu:
"Đám học sinh này dạo này khó quản thật."
Hắn thở dài, xách đèn pin đi kiểm tra phòng khác.
…Nhưng đời đâu có đơn giản thế.
Đèn hành lang chập chờn, sáng tắt bất thường. Không khí như phim kinh dị hạng B.
Trương đại gia cau mày: "Chắc mạch điện lỏng. Mai gọi thợ tới. Phiền phức."
Hắn bước tiếp. Đèn lóe.
Một cái bóng đen vụt qua.
"Hử? Ta hoa mắt à?"
Ngẩng đèn pin soi—không thấy gì. Hắn tự nhủ, chắc mệt rồi, bước tiếp.
Và lúc đèn sáng trở lại…
Một xác người trần truồng treo lơ lửng ngay giữa hành lang.
Mắt trợn trừng, đỏ ngầu, nhìn thẳng xuống hắn.
"A!!!"
Trương đại gia cứng đờ, ngã sụp, miệng lắp bắp:
"Chết… người chết rồi!!!"
Tiếng thét như chuông báo động, kéo cả tầng ra xem.
Trong ánh đèn chập chờn, thi thể treo lơ lửng, ánh mắt chết trân dường như dõi theo từng người.
Có đứa hét: "Má ơi!!!" rồi phi thẳng xuống cầu thang.
Chu Hàn run bần bật gọi: "Bạch ca, ra mà xem! Có người chết thật kìa!"
Bạch Uyên khoác áo, bước ra, nét mặt tỉnh bơ.
"Ồ… còn gặp được cảnh này cơ đấy."
Hắn nhìn cái xác, suy tư như vừa gặp đề thi khó.
"Ca… không chạy à?"
"Không cần. Quỷ không ở đây. Chạy lung tung mới dễ gặp nạn hơn."
Để chứng minh, hắn thản nhiên túm lấy chân xác, kéo thử. Không nhúc nhích. Hắn bèn đu cả người, lắc lư như đu dây tập gym.
Chu Hàn xém ngất: "Ca, đủ rồi! Em tin anh! Đừng biến xác thành đồ chơi nữa!"
Bạch Uyên tỉnh rụi: "Đi báo trị an và lãnh đạo trường. Giữ được cái mạng đã là may."
Rồi còi báo động rú lên. Nhân viên trị an tràn vào.
Giang Thành dẫn đội lên tầng. Nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn chết sững.
Xác treo lủng lẳng, dưới đó lại có… hai học sinh ngồi bình thản hóng như đang xem TV.
"Tố chất tâm lý cái gì vậy trời…"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận