Dịch: Hoangforever
Thôi kệ, nếu đã có tác dụng thì sau này rèn luyện thân thể cũng sẽ dễ dàng hơn.
"Lạc Thi Vũ đồng học, chào buổi sáng!"
*đồng học: bạn học.
"Bạn học Lạc Thi Vũ, tớ đã lấy giúp cậu bữa sáng."
"Bạn học Lạc Thi Vũ, bạn thật sự quá hoàn mỹ!~ Hu hu hu, vừa nghĩ tới chuyện sau khi tốt nghiệp sẽ không còn được gặp bạn Lạc Thi Vũ nữa, tớ chỉ muốn khóc lớn một trận."
"Không biết bạn học Lạc Thi Vũ sau khi tốt nghiệp dự định gia nhập đội nào trong ba đội lớn?"
Lúc này, không xa lắm, có tiếng ồn ào của nhiều bạn học, Trương Bình cũng không ngạc nhiên lắm, bởi vì hắn đã quen rồi, biết ngay đó là hoa khôi lớp bên cạnh đã tới.
Lạc Thi Vũ, hoa khôi lớp hai bên cạnh, đồng thời cũng là hoa khôi của Học viện Năng lực Minh Châu.
Điều đáng sợ nhất là cô ấy thu hút cả nam lẫn nữ, người ái mộ cô ấy không chỉ có nam sinh mà ngay cả nữ sinh cũng có không ít người mê mẩn cô ấy.
Ví dụ như bạn cùng phòng trước đây của Trương Bình, cũng là một trong những người theo đuổi Lạc Thi Vũ, nhưng sau khi thức tỉnh thất bại, chán nản quá, liền rời khỏi trường học.
Trong lòng Trương Bình đang suy nghĩ về chuyện của Lạc Thi Vũ, vừa ăn bánh bao vừa ngẩng đầu lên, ngay sau đó đồng tử đột nhiên co rút lại.
Hắn nhanh chóng cúi đầu uống cháo, để che giấu đi sự khiếp sợ trong lòng.
Lạc Thi Vũ trong ký ức của hắn là một thiếu nữ có dáng người yểu điệu, dung mạo xinh đẹp.
Nhưng vừa rồi hắn lại nhìn thấy một con hồ ly khổng lồ, cao 2 mét đang đứng thẳng. Trên trán nó có dán một tấm da người thiếu nữ, cứ như vậy nghênh ngang đứng giữa mọi người. Nhưng mọi người lại dường như không hề hay biết điều này, đều dùng ánh mắt si mê nhìn nó.
Đây… đây… đây là chuyện gì vậy?
Trong lòng Trương Bình thấp thỏm bất an.
Còn Lạc Thi Vũ đang được nhiều bạn học vây quanh xu nịnh thì từ từ bước lại gần hắn.
“Bạn học Trương Bình, chào buổi sáng!"
Con hồ ly khổng lồ đi ngang qua bên cạnh hắn, khàn giọng chào hỏi.
Trương Bình thầm ra lệnh cho bản thân phải giữ thật bình tĩnh, mặt không đổi sắc gật đầu đáp:
"Bạn học Lạc Thi Vũ, chào buổi sáng."
May mắn thay, 'Lạc Thi Vũ' không dừng lại, mà tiếp tục đi về phía trước, đồng thời chào hỏi với các học sinh khác trên đường đi.
Trương Bình ăn sáng xong với tốc độ như bình thường, sau đó mới đứng dậy rời khỏi nhà ăn như mọi khi.
Với tư cách là một người trưởng thành có tâm lý chín chắn, gặp phải tình huống như thế này, Trương Bình đương nhiên sẽ không như một chàng trai trẻ mới lớn mà hoảng hốt.
Hắn bình tĩnh bước vào tòa nhà dạy học, tìm đến phòng giáo viên.
Nhưng khi đứng ngoài cửa, thấy một trong những giáo viên cũng là một con hồ ly dán da người, hắn liền thản nhiên đi ngang qua phòng giáo viên, mà không bước vào tìm kiếm sự giúp đỡ.
Xem ra giáo viên cũng chưa chắc đáng tin cậy.
Những con hồ ly này rõ ràng là dị thú, sức chiến đấu của chúng mạnh đến cỡ nào vẫn còn là ẩn số.
Nhỡ đâu sau khi bị vạch trần, những dị hóa thú này tức giận, sau đó chẳng ngại ngần mà mở cuộc tàn sát hắn ngay trong trường. Nếu giáo viên không giúp được gì,vậy thì hắn chắc chắn sẽ tiêu đời.
Huống hồ, hắn không có bất kỳ bằng chứng nào, lời nói suông không có sức thuyết phục.
Nếu giáo viên không tin hắn, ngược lại còn đánh động kẻ địch, vậy thì chẳng khác nào hắn tự đẩy mình vào chỗ nguy hiểm.
"Thật là bất ngờ!"
Trương Bình bước vào nhà vệ sinh, tâm trạng có chút phức tạp, đứng một lát rồi lại đi ra, đi về phía lớp học.
Rắc rối thật.
Một trường học vậy mà lại ẩn nấp hai con dị thú, vậy thì cả thành phố này liệu có khi nào còn nhiều hơn nữa?
Thậm chí suy nghĩ theo chiều hướng xấu hơn, thành phố này, rốt cuộc ai mới là chủ nhân?
Trương Bình gục mặt trên bàn học, híp mắt hé mở ra một đường nhỏ, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thầm nghĩ:
"Xem ra năng lực của mình, vẫn còn rất nhiều điều chưa hiểu rõ."
Hai con dị hóa thú kia rõ ràng đã ẩn náu trong trường không phải chỉ là một hai ngày, vì lớp da người mà chúng dùng đã khá cũ kỹ.
Nhưng trước khi nuốt Tham Lam Bảo Thạch, hắn cũng giống như đại đa số học sinh khác, căn bản không nhận ra Lạc Thi Vũ và vị giáo viên kia là dị thú.
Cho nên, sự thay đổi này chắc chắn bắt nguồn từ việc hắn nuốt Tham Lam Bảo Thạch.
Trương Bình xòe tay ra, trong nháy mắt ngưng tụ ra một khối Tham Lam Bảo Thạch.
Hắn híp mắt nhìn khối bảo thạch, một lúc sau mở miệng nuốt nó vào.
Dù sao cũng không có quy định một người chỉ được ăn một khối Tham Lam Bảo Thạch. Nếu sự thay đổi ngày hôm qua là do viên bảo thạch này, vậy thì ăn thêm một viên nữa sẽ thế nào?
Sau khi nuốt bảo thạch xuống, Trương Bình liền thông suốt, hoàn toàn khác hắn với cảm giác "Nhân Kiếm hợp nhất" ngày hôm qua, mà lần này hắn cảm thấy cả người giống như "thiên nhân giao cảm", dường như được thăng hoa.
Mấy phút sau, hắn mở mắt ra, cảm giác thế giới trước mắt trở nên rực rỡ và sinh động hơn.
Hắn nhìn về phía chiếc bàn cách đó không xa, lập tức ngửi thấy một mùi máu nhè nhẹ.
Rồi ngay sau đó, một cảnh tượng đáng sợ hiện ra trong mắt hắn: Giáo viên đang say sưa giảng bài trên bục giảng, trong phòng học có một con hồ ly khổng lồ đang đứng gặm nhấm đầu của một học sinh. Nhưng cả giáo viên lẫn học sinh đều không hề biết điều này.
【 Giám định thành công 】
【 Chiếc bàn nhuốm máu: Từng có một học sinh ưu tú giỏi về học tập lẫn phẩm hạnh, trong lúc mọi người không hề hay biết đã bị dị thú sát hại, chiếc bàn nhuốm máu này đã trung thành ghi lại tất cả. 】
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận