Hàn Lâm Phong không biết Tô Lạc Vân nhận ra mình, còn tưởng rằng có người đột nhiên xuất hiện trong sân, khiến nàng bị dọa sợ hãi nên nhanh chóng nói ra thân phận.
Chỉ là hắn không biết, khi hắn nói chuyện, lông tơ trên cánh tay của Tô Lạc Vân đều run rẩy dựng lên.
Cảm xúc kia chân thực vô cùng!
Nàng chắc chắn, kẻ hung ác khàn giọng trên thuyền hôm đó ... thật ra chính là vị dường như đang sống mơ mơ màng màng Hàn Thế Tử này!
Trong đầu Lạc Vân, những hình ảnh chẳng liên quan chút nào bỗng nhiên liên hệ chồng chéo lên con người hắn! Trong lúc nhất thời, suy nghĩ của nàng có chút hỗn loạn, nàng rất ngạc nhiên với phát hiện của mình, muốn cố gắng tự kiềm chế hết sức để không để lộ ra ngoài.
Bởi vì mối liên hệ ở đây ... đã quá lớn rồi!
Nghe nói đồng bọn của kẻ cướp phản tặc vô cùng xảo trá âm hiểm, dùng chiêu đông kích tây để đánh lạc hướng một doanh trại quân binh, bắt cóc phi tặc Tào Thịnh mà không lưu lại dấu vết.
Tên thủ phạm kia còn có võ nghệ cao cường hơn, dưới tình huống bị thương trên vai, lấy một chọi mười, xông phá vòng vây.
Trước đây cho dù đánh chết Tô Lạc Vân, nàng cũng sẽ không liên tưởng kẻ dám mạo hiểm phạm tội tày đình có liên quan đến Hàn Thế Tử đam mê rượu thịt.
Bây giờ, nàng nhớ lại lần đầu tiên gặp Hàn Lâm Phong trong phủ của phò mã, đã ngửi thấy mùi thuốc chữa thương trên người hắn. Ngoài ra còn có mùi hương đặc thù của cây long não trong thư phòng hắn, cộng với cảm giác đặc biệt, khi mới chạm vào cánh tay ...
Một vài chuyện không liên quan này, rốt cuộc bây giờ đã hội tụ thành sợi dây hoàn chỉnh, giúp Tô Lạc Vân chắc chắn không thể nghi ngờ nhận ra hắn.
Tên con cháu ăn chơi này ... Cũng không phóng đãng và ngu xuẩn như cách hắn biểu hiện ra!
Hắn lại không mù, nhất định đã nhận ra nàng từ lâu, vì sao còn muốn giả vờ như không có việc gì tiếp cận nàng?
Trong này ẩn giấu âm mưu quỷ kế gì? Tô Lạc Vân nghĩ mãi mà không hiểu, cũng không muốn hiểu, mặc kệ có ẩn giấu bí mật gì ở đây, e rằng không phải chuyện mà một thường dân nghèo hèn như nàng ấy có thể tiếp nhận được ...
Nghĩ đến đây, Tô Lạc Vân cố hết sức kìm nén nhịp tim đang đập mạnh, trầm mặc một lúc, giọng điệu có chút cứng ngắc: "Đây là sân nhà riêng, thế tử gia và tiểu nữ tử ở một mình, sợ rằng sẽ làm người hiểu lầm, nếu thế tử không sao, hãy mang theo mèo yêu của ngài leo thang về phủ đi! "
Hàn Lâm Phong nhướng mày, cũng chẳng suy nghĩ gì trước phản ứng của Tô Lạc Vân.
Thanh danh của hắn hỗn loạn, trong mắt người khác, hắn cũng chẳng khá hơn Quách Yển bao nhiêu, lại càng không thích hợp khi đột nhiên xuất hiện trong sân chỉ có cô nương một mình.
Nhưng nghĩ đến việc lỗ mãng leo tường vừa rồi của nàng, Hàn Lâm Phong vẫn cảm thấy cần phải nhắc nhở: "Mặc dù cô nương thông minh nhạy bén, nhưng cũng phải hiểu được yếu thế, vì cứu con mèo mà trèo tường, rất không chú ý đến bản thân, tại hạ hi vọng sau này sẽ không phải gặp lại tình huống như vừa rồi."
Đây là giọng điệu cảnh cáo của con em quý tộc đối với hạ nhân, Tô Lạc Vân chậm rãi đứng lên, suy nghĩ một chút rồi lễ phép nói: "Cám ơn thái tử đã nhắc nhở ... Nếu quý phủ có thể cho mèo ăn no. Để nó không còn đến phủ của ta kiếm ăn, có lẽ sẽ bớt một ít chuyện... "
Hiện tại Tô Lạc Vân hận không thể phủi sạch quan hệ với Hàn Lâm Phong ngay lập tức, đương nhiên cũng không muốn con mèo tham ăn đó lại đến thăm lần nữa.
Hàn Lâm Phong nghe được sự châm chọc của nàng , chỉ cười khẽ một tiếng: "Đồ ăn trong nhà nàng rất ngon, là do A Vinh thô lỗ."
Nói xong, hắn ôm mèo con từ từ leo lên thang, khi bò qua đầu tường, đột nhiên quay đầu lại nói với Tô Lạc Vân: "Thức ăn trong phủ rất ngon, cũng hy vọng rằng tiểu thư sẽ ăn nhiều hơn, không phải lúc nào cũng nhẹ như thế này, giống như chẳng được mấy lạng... "
Rốt cuộc, hắn cũng ôm nàng hai lần, một lần là xe ngựa va chạm nên hắn bế nàng vào phủ, một lần là vừa rồi hắn đón được khi nàng ngã xuống.
Nhưng hai lần này hắn đều không cảm thấy nàng nặng bao nhiêu, thực sự quá suy nhược!
Tô Lạc Vân mờ mịt trừng mắt mà nghe, cố gắng kìm lại lời nói sắp ra khỏi miệng, sau đó yên lặng đáp lễ tiễn biệt thế tử, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Lời này có lý, nàng nhất định phải có thêm sức lực. Nếu hắn thật sự có ý xấu, muốn giết nàng diệt khẩu, dù sao cũng không nên quá thiệt thòi, lưu lại sức lực trước khi chết, cào nát khuôn mặt nghe nói vô cùng tuấn tú của hắn ...
Đến khi nàng đứng dậy, tiếng kêu của mèo con đã ẩn sau bức tường bên kia, dần dần trôi đi mất.
Tô Lạc Vân nghiêng tai không nghe thấy động tĩnh nữa, lúc này mới tựa vào tường, hít một hơi thật sâu - động chủ của động Bàn Tơ thực sự là một yêu nghiệt ẩn giấu gương mặt dữ tợn và răng nanh, đầy mưu mô và hay thay đổi!
Từ mai trở đi, nàng phải dặn dò Hương Thảo, không được phơi cá khô ngoài sân!
Cứ như vậy, con mèo A Vinh tham ăn tới mấy lần, kêu meo meo với nữ chủ nhân, nhưng không kiếm được cá khô để ăn, nên liền giả chết nằm trên đầu gối Tô Lạc Vân không đi.
Lạc Vân bất lực nên chỉ có thể xách mèo con nũng nịu xuống, rồi không ra sân nhà mình phơi nắng nữa.
Trừ cái đó ra, hàng ngày vào lúc rạng sáng, nàng sẽ chạy đi chế hương, tính sổ sách.
Cuối cùng, Hương Thảo phát hiện ra có chuyện không ổn, buồn bực hỏi đại cô nương, trong nhà có thứ gì bẩn thỉu sao?
Tại sao đại cô nương giống như gặp quỷ, trời chưa sáng đã đi ra ngoài, rồi phải đợi đến khi trời tối mới về nhà?
Tô Lạc Vân dùng ngón tay lưu loát gảy bàn tính, thản nhiên nói: "Không phải hiện tại ngươi cũng cảm thấy tòa nhà này quá nhỏ sao? Nếu không chăm chỉ kiếm tiền, làm sao có thể mua được viện tử to hơn?"
Hương Thảo gật đầu, cảm thấy cũng có lý, nhân tiện nói: "Tòa nhà mới chúng ta phải tìm hiểu rõ hàng xóm, tìm nơi thanh tĩnh và yên bình, cô nương mới có thể ở lâu dài!"
Tô Lạc Vân thở dài một hơi: "Có lý... ngàn vàng mua được hàng xóm..."
Nàng cũng bình tĩnh trở lại, mới nhận ra cuộc sống thường ngày của mình đã quá gần gũi với vị thế tử gia kia.
Ví dụ như mấy ngày trước, khi nàng ra ngoài ăn điểm tâm, luôn không may gặp Hàn Lâm Phong đang đi dạo tiêu hóa thức ăn.
Hàng xóm cùng nhau, không thể không thi lễ chào hỏi ở đầu ngõ, lại hàn huyên chút chuyện như sao hôm nay mặt trời thật ấm, gió mát cần mặc nhiều quần áo hơn.
Buổi chiều, khi nàng từ cửa hàng trở về, vừa kịp gặp phải thế tử gia mới tắm rửa xong xuôi, hoặc thỉnh thoảng lại gặp hắn ăn mặc lộng lẫy đang tiến đến bữa tiệc tối tiếp theo, vì vậy nàng phải dừng lại và khách sáo một lúc.
Ngay cả hàng xóm sống đối diện cửa nhà, cũng không thường xuyên gặp như vậy! Huống chi còn cách một con ngõ?
Lạc Vân suy nghĩ lại một lúc, cảm thấy rằng lịch làm việc và nghỉ ngơi của mình đang đụng phải Bàn Tơ động chủ.
Nàng không dám làm phiền yêu ma kia sửa đổi thời gian ra vào, nên chỉ có thể khuất phục chính mình đi sớm về muộn, dời lịch ra một chút.
Nên cẩn thận tránh đi, theo lý thuyết hẳn thể có tránh được.
Không nghĩ tới sau năm sáu ngày thanh tịnh, ngày hôm đó khi nàng bước ra cửa lúc trời sương sớm, lại tình cờ gặp Hàn Thế Tử.
Nghe được Hương Thảo nhỏ giọng nhắc nhở, trái tim Tô Lạc Vân thắt lại, nhưng không thể biểu lộ ra ngoài, vì vậy chỉ có thể lễ phép vấn an Thế Tử gia trước.
Hôm nay trên người Hàn Lâm Phong không có nhiều mùi rượu, dường như cũng không bôi son phấn,hỉ có mùi xà phòng thơm ngát.
Hắn hạ mắt nhìn nữ tử đang thi lễ - mới mấy ngày không gặp, nàng so với trí nhớ của hắn gầy hơn một chút, cũng không biết bên nhà nhỏ kia mỗi ngày nhóm lửa làm thức ăn và cơm đều ăn vào nơi nào.
Có lẽ vì không nhìn thấy, Tô đại cô nương cũng lười giả vờ xinh đẹp. Trang phục của nàng chủ yếu là đơn giản, trên đầu không có cài hoa trâm ngọc, chỉ có cây trâm hương mộc giữ lấy mái tóc đen của nàng, thế nhưng vầng trán mịn màng tôn lên đôi lông mày cong cong xinh đẹp, cũng không cần trang sức để làm nổi bật.
Cũng bởi vì không tô điểm bằng phấn son và trang sức nên cả người nàng trông càng thêm thanh thoát và tao nhã ...
Trong lòng Tô Lạc Vân chùng xuống, nhưng mặt không để lộ ra ngoài, sau khi hành lễ, chỉ chờ thế tử gia hàn huyên vài câu, lại đường ai nấy đi.
Không ngờ hôm nay Hàn Lâm Phong lại có vẻ rất hứng thú nói chuyện, chẳng những không đi, ngược lại đứng ở chỗ cũ, ngăn ở trước mặt nàng, trầm giọng hỏi: "Sao mấy ngày nay không thấy Tô tiểu thư?"
Lạc Vân cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Ta đang làm ăn nhỏ, vốn là phải mệt nhọc đi sớm về tối, tự nhiên không thể trùng hợp với giờ giấc của quý nhân ... Dân nữ còn muốn đến cửa hàng, mời thế tử gia tuỳ tiện... "
Hàn Lâm Phong nghe thấy sự lạnh lùng trong lời nói của Tô Lạc Vân.
Cô nương đang tuổi xuân xanh tâm tư hay thay đổi, mấy ngày trước còn là hàng xóm tốt bụng tươi cười chào hỏi, mới mấy ngày không gặp, mà đã có chút lạnh lùng như băng.
Hàn Lâm Phong nhìn nàng cúi đầu, chỉ có thể thấy búi tóc cuộn lại trên đỉnh đầu nàng, vì vậy chậm rãi xoay người, làm bộ lễ phép: "Đã như vậy ... không làm phiền nữa...... . "
Lạc Vân cúi đầu nhanh chóng đi.
Nàng cũng không biết, làn gió đang từ từ thổi bay những sợi tóc mai, bí mật mang theo mùi hương hoa nhài thoang thoảng trên tóc, khiến đôi mắt thanh tỉnh của Hàn Thế Tử hoảng hốt trong giây lát.
Khánh Dương đứng hầu bên cạnh nhìn chủ nhân đứng bất động ở cửa ngõ, đưa mắt nhìn cô nương mù của Tô gia mang theo nha hoàn biến mất trong sương sớm, nhịn không được nhắc nhở: "Tiểu chủ công, hôm nay trời đã sắp sáng rồi, ngài đã nghĩ xong muốn đi đâu chưa? "
Hôm nay, tiểu chủ công lại dậy sớm hơn hắn. Khánh Dương nhanh chóng thu dọn đồ đạc sẵn sàng đi theo chủ công.
Vốn tưởng chủ tử tâm huyết dâng trào muốn đi thăm đám bạn chơi bời lêu lổng nhưng không ngờ thế tử cố ý dậy sớm, lại chẳng làm gì cả, chỉ dắt hắn đi lang thang nửa ngày ở cửa ngõ.
Kết quả là, sương từ bụi cỏ bên đường thấm ướt ống quần, mà chỉ chờ được vài câu hàn huyên với người hàng xóm tốt bụng bên cạnh.
Khánh Dương thật sự không hiểu, tiểu chủ công đang bày cạm bẫy gì đây?
Thật ra, Hàn Lâm Phong cũng cảm thấy khó hiểu chính mình.
Từ sau khi bên cạnh chuyển tới một người hàng xóm tốt bụng, Hàn Lâm Phong vô thức tập thành vài thói quen, chẳng hạn như lúc rảnh rỗi thường ra sau vườn phía bắc đọc sách, sau đó đứng sau bức tường hoa, nghe người hàng xóm tốt bụng bên cạnh nói chuyện phiếm với nha hoàn.
Thỉnh thoảng, lại nghe giọng nói trong trẻo trịnh trọng thuyết phục A Vinh dầm mưa dãi nắng, kiếm thêm miếng ăn của trăm họ chứ đừng chăm chăm miếng cá khô của gia đình mình.
Xem ra, cô gái to gan lớn mật, tâm tư khôn khéo, trong tâm hồn cũng chẳng khác gì một thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ, hoạt bát mà đáng yêu.
Hàn Lâm Phong không cảm thấy hắn cố ý, mà vô thức điều chỉnh thời gian, để gặp hàng xóm tốt bụng thêm mấy lần ở đầu ngõ.
Mặc dù chỉ là nói vài câu khách sáo, nhưng kiểu gì cũng cảm thấy thoải mái hơn. Đắm mình trong không khí xa hoa thối nát của kinh thành đã lâu, khiến cho hắn có cảm giác hít thở không thông.
Được bước bên một cô gái trong trẻo không màng danh lợi, dù không nói một lời, cũng có thể nếm trải vị ngọt của những năm tháng êm đềm.
Nhưng kể từ hôm hắn cứu nàng khỏi bị té xuống từ đầu tường, nàng dường như bị hắn dọa sợ, có lẽ để tránh bị hiềm nghi, nàng thậm chí còn không tới sân nhà mình. Hàn Lâm Phong đi qua mấy lần, nhưng hắn không còn nghe thấy Tô Lạc Vân cười yếu ớt và thì thầm nữa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận