Dịch: Hoangforever
Cuối cùng, sóng người cũng đã đi hết được tới giữa con đường.
Việc Mạc Phàm tiếp tục lưu lại ở trên cao đã không mang nhiều ý nghĩa nữa. Ngược lại công việc chặn hậu hiện không có ai đảm nhiệm cả. Dù sao kế hoạch cũng quá mức vội vàng.
Bất đắc dĩ, Mạc Phàm đành phải từ chỗ cao nhảy xuống, chịu trách nhiệm chặn hậu cho sóng người này.
Thật ra không phải kế hoạch không có nhắc tới công việc này. Thế nhưng dù sao ma pháp sư cũng là người, mà công việc chặn hậu lại là công việc nguy hiểm nhất, tùy thời có thể bị một bầy vong linh bao vây. Cho nên để bảo toàn tính mạng mình họ đương nhiên không có dại dột đi làm công việc này rồi.
Phần cuối của sóng người chính là nơi nguy hiểm nhất và cũng là nơi có tỷ lệ tử vong cao nhất, cao hơn hẳn so với hai bên. Nếu Mạc Phàm và Tật Tinh Lang không ngăn chặn ở đây, toàn bộ người ở phần cuối rất dễ bị chặn lại bởi đám Khô lâu, ác quỷ kia.
Một khi sóng người bị chia cắt lại, đám đông người kia ngay cả cơ hội sống sót đều không có.
"Rắc!"
Mạc Phàm lại bóp nát thêm một viên kết tinh vong linh nữa. Ma năng bên trong Tinh Vân cũng chỉ khôi phục lại được có 1/16, cực kỳ ít ỏi.
Điểm ma năng này ngay cả vẽ ra một cái Tinh đồ Trung Cấp đều không vẽ ra được. Hắn chỉ có thể miễn cưỡng dùng Lôi Ấn trì hoãn lại bước tiến của đám vong linh ở phía sau.
Cũng may còn có Tật Tinh Lang. Tật Tinh Lang có thể quét sạch đám vong linh gần hai người, để cho Mạc Phàm có thể yên tâm vẽ ra Tinh đồ.
.........
"Ma ~~~~~~~~ !!!"
Cách con đường không xa, đột nhiên có tiếng gầm gừ truyền tới.
Kèm theo tiếng gầm gừ là một luồng hơi thở màu đen cuồng bạo. Hơi thở màu đen bốc lên, bay dọc theo con đường chính tiến về phía sóng người đang rút lui về phố đi bộ. Dọc theo đường đi, xe cộ bằng sắt nặng trịch ở hai bên cũng bị nó cuốn lên.
Những chiếc xe to lớn bị nó lật lên giống như lật một thứ đồ chơi vậy. Khi Mạc Phàm quay đầu lại nhìn thì luồng hơi thở này chỉ còn cách hắn có vài trăm mét. Thấy vậy khuôn mặt hắn liền biến sắc.
Nhục Khâu Thi Thần!!
Là hơi thở thối rữa của Nhục Khâu Thi Thần!!
Chết tiệt!! Chẳng lẽ hai tên ma pháp sư cao cấp kia không thể chế trụ được nó??
Vong linh cấp Thống Lĩnh một khi lọt vào giữa đám đông, nó không khác nào chiếc mặt gặt khổng lồ thu hoạch mạng người vậy. Nếu như con Nhục Khâu Thi Thần kia xông qua được tới đây, vậy thì không chỉ mấy trăm người còn sót lại chưa qua hết còn đường này phải chết mà còn tất cả những người đã qua được tới con phố đi bộ kia cũng phải chết theo.
Nghĩ tới việc Nhục Khâu Thi Thần có thể đem toàn bộ người ở đây nuốt sạch vào trong bụng, sau đó biến tất cả thành Khô Lâu, Mạc Phàm tóc gáy dựng đứng hết cả lên.
"Ám ảnh Ma pháp sư, nhanh sơ tán mọi người! Hai ngươi chúng ta bị bọn nó quấn lấy, không thoát ra được. Thi Thần muốn giết các người!"
Tả Phong sử dụng truyền âm qua Tâm linh về phía Mạc Phàm, trong giọng nói hiện ra sự sợ hãi và tự trách mình.
"Chết tiệt, đáng lẽ ra ngươi không nên để đồng đội mình rời đi."
Mạc Phàm chửi ầm lên.
"Tin tức kia cần phải được truyền trở về. Nếu như không truyền về được, số lượng người chết còn nhiều hơn nữa."
Tả Phong nói.
"Nó xông tới rồi."
Mạc Phàm hô to lên một tiếng.
Khi luồng hơi thở thối rữa quét tới sóng người tầm 500 mét nữa thì đột nhiên dừng lại. Hiển nhiên, Nhục Khâu Thi Thần không phải dùng sức mạnh này để tấn công mọi người, mà dùng sức mạnh này để quét sạch những chướng ngại vật trên đường kia.
Quả nhiên, sau đó Nhục Khâu Thi Thần mở đôi chân sau to lớn của mình ra. Thân thể căng phồng lên và trở nên tròn trịa hơn, cuối cùng nó bắn ra như một quả bóng rời cung. Một cú nhảy chính là năm sáu chục mét. Với khoảng cách tầm 500 mét kia, chỉ cần vài lần nhảy là nó liền có thể tới!!
"Ngươi nhanh chạy đi, đừng có hy sinh vô ích nữa!"
Cấm vệ pháp sư Tả Phong ở phía sau đuổi theo, hét lên. Đáng tiếc hắn hiện tại căn bản không thể thi triển ra được ma pháp nào có thể ngăn cản lại bước tiến hủy diệt của con Nhục Khâu Thi Thần kia
"Bùm!!"
"Bùm!!!!"
Mỗi một bước nhảy là một tiếng vang dội vang lên. Cả đường phố và tòa nhà hai bên rung lên dữ dội.
Với khả năng nhảy và hình thể kinh khủng như thế này, Mạc Phàm cảm tưởng như đang có một ngọn núi lớn có tốc độ của chiếc xe đua thể thao đang lao về phía mình vậy. Nhất là khi nhìn thấy cái thân thể to lớn này chiếm cứ hết cả một con đường, trái tim nhỏ bé của hắn run rẩy lên.
Trốn!
Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu Mạc Phàm lúc này!
Sinh vật này không phải là thứ mà hiện tại Mạc Phàm có thể ngăn cản lại được.
Thế nhưng, hiện tại đang có tới 3-4 trăm người ở đây.
Nhục Khâu Thi Thần có thể nuốt hàng trăm người chỉ trong vòng một ngụm. Hơn nữa, nó còn có hơi thở thối rữa có thể tru diệt trăm người. Mà chỗ này số lượng người còn chưa đủ 600 ngươi, căn bản không đủ để cho nó giết!
"Trốn đi! Còn sống thì còn có hi vọng! Đừng do dự nữa, nhanh chạy!"
Tả Phong sử dụng truyền âm qua tâm linh hô lớn về phía Mạc Phàm.
Chết là hết!
Tả Phong biết lần này mình mang tội lớn. Nhưng hắn cũng không cam lòng nhìn thấy những vị ma pháp sư có lương tâm này chết đi một cách vô ích như vậy.
Nếu hiện tại chạy trốn, có lẽ hơn phân nửa bọn họ có thể được sống. Mục tiêu của Thi Thần chính là sóng người. Nó muốn đem 700 người kia toàn bộ biến thành đại quân Khô Lâu, cho nên không thể chôn cùng với bọn họ được.
............
Vị thiếu niên hệ Chữa Trị nhìn thấy Nhục Khâu Thi Thần từng bước từng bước nhảy tới chỗ mình, trong lòng liền sinh ra sự hoảng sợ và tuyệt vọng.
Sinh vật vong linh to lớn như vậy, loài người có thể chống lại được sao??
Kể cả ma pháp sư có năng lực hủy diệt cường đại đi chăng nữa thì cũng không thể nào lay chuyển được thân thể khổng lồ của nó!!
Sóng người khi nhìn thấy Nhục Khâu Thi Thần lao tới, cũng hiện ra sự hoảng sợ và tuyệt vọng.
Lớn như vậy thân thể nghiền tới, làm gì có ai không phát giác ra được cơ chứ. Cái đám hủ thi, ác quỷ, Khô lâu bu xung quanh nó quả thật không khác gì đám ruồi vo ve bên cạnh nó.
Đối mặt với bầy vong linh có thân thể nhỏ bé kia, mọi người còn có ý thức sinh tồn là trốn. Thế nhưng khi đối mặt với Nhục Khâu Thi Thần, đầu óc của họ chính là trống rỗng. Tuyệt vọng tới nỗi thân thể bé nhỏ của mình không cử động nổi, giống như một người đã chết vậy.
Lúc này, không có một ai trong sóng người hét lên từng tiếng hét hoảng sợ nữa, thay vào đó chính là sự tĩnh mịch tới đáng sợ.
Đám người vòng ngoài thì từ bỏ sự chống cự, để mặc cho đám hủ thi, ác quỷ cắn nát cổ họng mình. Họ chết trong sự hoang mang và tuyệt vọng. Thời điểm sinh mạng trôi qua, trên khuôn mặt họ còn hiện ra một tia may mắn, may mắn không phải chết dưới con Nhục Khâu Thi Thần kia, thật đáng thương thay. Có lẽ chết như vậy còn tốt hơn là chết trong miệng con Nhục Khâu Thi Thần. Một cái chết thảm thương, đau đớn bị tra tấn từ thể xác tới tận linh hồn.
"Réo, Réo, Réo, Réo, cái con mẹ mày. Các người Cấm vệ pháp sư có danh tiếng lớn như vậy thì đừng có làm ra mấy chuyện khiến cho người khác phải lo lắng như thế này!!"
Tiếng Tả Phong văng vẳng bên tai, khiến cho Mạc Phàm vô cùng tức giận. Cuối cùng giọt nước tràn lý, Mạc Phàm chửi ầm lên.
"Ngươi... ngươi nói cái gì??"
Tả Phong nghe thấy Mạc Phàm chửi mình liền tỏ ra kinh ngạc vô cùng.
Mặc dù Tả Phong không có sử dụng truyền âm qua tâm linh, thế nhưng tiếng gầm Mạc Phàm phải nói là thật sự lớn. Hắn ở khoảng cách xa như vậy, thế mà vẫn có thể nghe rõ mồn một được.
Mạc Phàm phớt lờ Tả Phong. Thời điểm hắn gầm lên cũng là lúc Tiểu Viêm Cơ được hắn khế ước từ trong không gian tự thân chui ra.
Cái này gọi là tâm ý tương thông.
Tiểu áo bông cảm nhận được ba ba mình hiện tại rất là tức giận, cho nên xông ra tiếp sức cho ba ba mình!!
"Phụ thể!"
Mạc Phàm truyền đạt mệnh lệnh.
Mặc dù rất là mệt mỏi, thế nhưng Tiểu Viêm Cơ vẫn đem Thiên Kiếp Chi Hỏa bao bọc quanh thân. Sau đó đem ngọn lửa hừng hực này cuồng bạo đâm vào người Mạc Phàm.
"Phốc phốc phốc phốc ~~~~~~~~~~~! ! ! !"
Nhất thời, Thiên Kiếp Liệt Hỏa từ trên người Mạc Phàm bùng lên, dữ dội tới nỗi hàng ngàn ngọn lửa nhảy múa cùng một lúc.
Ngọn lửa bùng cháy, cả người Mạc Phàm bùng cháy, thế nhưng Mạc Phàm lại nhắm chặt hai mắt lại.
Ý niệm của hắn nhanh như tia chớp tiến vào trong không gian của Tiểu Nê Thu.
Mới vừa rồi vừa mới ngưng luyện ra được một viên tinh phách liền bị Mạc Phàm lấy ra ngoài. Hơn nữa, lấy một tốc độ nhanh nhất liền được hắn vận chuyển tới thế giới tinh thần của Hỏa hệ Tinh Vân.
Do thiếu ma năng nên Hỏa Hệ Tinh Vân có hơi chút ảm đạm. Nhưng khi được tiếp thêm sức mạnh từ tinh phách, 49 viên Tinh Tử liền trở nên sáng sủa hơn, rõ ràng hơn.
Khi Mạc Phàm đem năng lượng tinh phách quán thâu tới viên Tinh tử cuối cùng, nhất thời cả Tinh Vân bùng lên một ngọn lửa đỏ rực, sáng chói mà sặc sỡ. Toàn bộ 49 viên Tinh Tử trong suốt liền biến thành màu đỏ tươi, sau đó được dẫn dắt chảy tới nơi kích phát.
Trong thế giới tâm linh, tất cả 49 viên Tinh Tử đều bốc cháy....
Bên ngoài cơ thể, Mạc Phàm bị ngọn lửa vờn quanh giống như một Hỏa Diễm Ma Nhân vậy. Hắn lấy tay trái bắt lấy cổ tay phải. Từ cỗ tay phải, một cỗ năng lượng hỏa diễm mênh mông tùy thời muốn lao ra ngoài!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận