Sau khi trầm mặc một lúc, Lâm Vũ khẽ lắc đầu.
Hắn không có thời gian lãng phí ở đây.
Trong tay hắn, một luồng ánh sáng màu xanh u huyền hiện ra, chuẩn bị bắn về phía Collins.
Collins thấy Lâm Vũ thật sự nhìn thấy mình, trong lòng run rẩy.
Y vội vàng kêu lên.
"Chờ một chút! Chờ chút!"
Lâm Vũ nhíu mày, nhìn về phía Collins.
Collins quỳ rạp xuống đất, bò lổm ngổm run rẩy:
"Vị đại nhân này, tôi nguyện làm người hầu hèn mọn nhất của ngài, tôi nguyện dâng linh hồn cho ngài, tôi có khế ước linh hồn quyển trục đây này!
Van cầu ngài tha cho tôi."
Lâm Vũ sững sờ, luồng ánh sáng trong tay dừng lại, có chút kỳ quái nhìn tên Thử Nhân này:
"Khế ước linh hồn quyển trục? Sao ngươi có thứ đó?"
Thứ này cũng được coi là rất trân quý.
Khế ước linh hồn quyển trục càng cao cấp, giá trị càng lớn.
Nhưng tên Thử Nhân này, hiển nhiên chỉ là loại thấp cấp.
"Vì gặp được một đại nhân như ngài, tôi có thể dâng lên lòng trung thành của mình bất cứ lúc nào. Đây là số tiền đầu tiên tôi dành dụm được khi trở thành một chức nghiệp giả."
Collins thản nhiên nói.
Y tự nhiên là vì còn sống.
Làm chức nghiệp giả quá nguy hiểm!
Nếu chọc giận một cường giả nào đó, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết.
Để không chết oan chết uổng, Collins đã nghĩ ra cách này.
Đã không thể trở thành cường giả, vậy thì trở thành người hầu của cường giả.
Ít nhất sẽ không chết, đúng không?
Tôn nghiêm?
Vinh dự?
Xì!
Những thứ này làm sao quan trọng bằng việc còn sống?
Collins trong lòng kiên định.
Lâm Vũ: ". . ."
Hắn có chút kinh ngạc nhìn Collins.
Mẹ kiếp?
Đây là cái loại quái thai gì vậy?
Hắn là lần đầu tiên nhìn thấy có người mua khế ước linh hồn chỉ để trở thành người hầu của người khác.
Đây là loại nhân tài nào vậy?
Trong lúc nhất thời hắn có chút ngơ ngác.
Collins thấy Lâm Vũ không nói gì, tưởng rằng Lâm Vũ vẫn muốn giết mình, lập tức khóc lóc thảm thiết.
"Đại nhân... Đại nhân, xin tha cho tôi, tôi là Thử Nhân! Tôi có thể cung cấp thông tin cho ngài! Thông tin về Thử Nhân!"
Lâm Vũ nghe vậy, nhướng mày.
Thật ra thì hắn có chút xem thường tên Thử Nhân này.
Nhưng mà, cuộc chiến giữa nhân loại và Thử Nhân ngày càng gay gắt, thêm một người hầu là Thử Nhân, có lẽ sẽ có ích vào lúc nào đó?
Nghĩ đến đây, hắn gật đầu:
"Đưa đồ cho ta."
Collins nghe vậy, vô cùng mừng rỡ, lấy ra một quyển trục đưa tới.
Lâm Vũ nhìn lướt qua.
Khế ước linh hồn quyển trục cấp thấp (E)
Sử dụng xong có thể ký kết với một đơn vị không quá cấp hai làm tôi tớ.
Tôi tớ có ý nghĩ và hành động bất lợi với chủ nhân, sẽ bị linh hồn phản phệ mà chết.
Điều kiện sử dụng: Cấp 1
Lâm Vũ gật đầu.
Quyển trục không có vấn đề gì.
Hắn dùng nó lên người Collins.
Ngay sau đó, hệ thống truyền đến thông báo.
"Đinh, Collins đồng ý trở thành tôi tớ của ngài, ngài nhận được một luồng linh hồn chi hỏa của Collins."
Lâm Vũ cảm nhận được sự liên kết giữa hắn và Collins.
Chỉ cần hắn muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể hủy diệt linh hồn chi hỏa của Collins, giết chết y.
Sinh tử của Collins hoàn toàn nằm trong một ý niệm của hắn.
Lâm Vũ không khỏi cảm thán, còn có người vì còn sống mà làm ra chuyện như vậy?
Thật khó hiểu.
Nhưng mà, có quá nhiều chuyện khó hiểu, hắn cũng không có ý định đi tìm hiểu từng cái.
"Sau này ngươi không cần theo ta, thu thập thêm một số thông tin liên quan đến Thử Nhân, không được gây bất lợi cho nhân loại."
Đây cũng chỉ là một quân cờ hắn tiện tay bày ra.
Tuy rằng quân cờ rất nhỏ, không biết có dùng được hay không.
Nhưng mà tiện tay làm, cũng không mất gì.
"Vâng, chủ nhân!"
Collins cung kính gật đầu, xoay chuyển vai diễn thật là nhanh.
Lâm Vũ còn định nói chuyện, thì cảm nhận được điều gì đó.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, híp mắt, nở nụ cười.
"Đã đến rồi sao? Hai người... Xem ra thành công."
Ngay sau đó, hắn trực tiếp nắm lấy gáy áo Collins, mang theo y biến mất tại chỗ.
Trong một con hẻm nhỏ đổ nát, Lâm Vũ mang theo Collins xuất hiện.
Collins nhìn lướt qua tình trạng thảm thương xung quanh, sắc mặt trắng bệch, run lẩy bẩy nhìn Lâm Vũ bên cạnh.
Tất cả những điều này đều là do chủ nhân của mình, một pháp sư tập sự làm ra?
Mẹ ơi, chủ nhân của mình rốt cuộc là quái vật gì vậy?
Lâm Vũ híp mắt, nhìn về phía xa, chậm rãi mở miệng:
"Tiếp theo, tự ngươi liệu mà làm đi, sống hay chết là do ngươi quyết định."
"Vâng, chủ nhân! Tôi nhất định sẽ sống thật tốt, giữ gìn thân thể hữu dụng này để báo đáp chủ nhân!"
Lâm Vũ: ". . ."
Người này tâng bốc cũng không tệ.
Hắn lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, lại một lần biến mất ngay tại chỗ.
Cho đến khi Lâm Vũ rời đi, Collins mới ngã khuỵu xuống đất.
"Tôi... Tôi còn sống?"
Nước mắt y lập tức chảy xuống.
"Ha ha ha... Tôi vậy mà còn sống!"
"Bây giờ không được lơ là."
Y nhớ ra điều gì đó, lại bật dậy khỏi mặt đất.
"Chạy ra khỏi pháo đài Huyết Đồ rồi tính!"
Khi nhìn rõ vị trí, y mở to hai mắt.
"Cái này... Nơi này cách quân bị khố một cây số hơn? Chủ nhân vậy mà mang theo tôi chạy xa đến vậy? Đây là pháp sư tập sự sao?!"
Y hít sâu một hơi, vẻ mặt chấn động.
"Quả nhiên là chủ nhân..."
Y lẩm bẩm một câu, rụt cổ lại, ẩn thân chạy về phía bên ngoài.
Mà giờ khắc này, Lâm Vũ xuất hiện ở một góc pháo đài.
Trong đống đổ nát không xa, Thiên phu trưởng Aubrey đang chiến đấu với một Kỵ Sĩ Mộng Yểm.
Lâm Vũ cong môi lên.
Người thứ hai.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận