Mấy ngày trước đây hắn nắn xương cho nàng, dáng vẻ bắt nàng thành thân, còn có dáng vẻ vừa mới nhìn nàng chăm chú, dáng vẻ kêu tên nàng...
"Tịch nhí, Vân Hoành nhìn chằm chằm nước dược Thực Tuyết Thảo trong tay, sau một hôi đắn đo, bỗng khóe miệng hiện ra một cái ý cười không rõ,Nàng có biết gốc cây Thực Tuyết Thảo này có thể bán bao nhiêu tiên không?”
Thẩm Vẫn tịch sửng sốt một chút, lúc này nói cái này làm gì?
Cho dù không phải phu thê, làm nam nhân cũng nên an ủi nàng một chút, bây giờ nàng là tiểu đáng thương sắp sửa đau chết đây này!
"Bao nhiêu?" Thẩm Vãn Tịch vẫn là không nhịn được hỏi.
Vân Hoành vươn ra một ngón tay, lạnh nhạt nói: "Ít nhất có thể mua được một nghìn cô gái như nàng.
Khụ khụ... Thẩm Vãn Tịch nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, liên tưởng tới nụ cười không đoán được ý vừa nãy của hắn, bỗng nhiên trong lòng nàng có chút run lên: "Vân Hoành, có phải huynh hối hận rồi hay không, không muốn trị mặt cho ta?”
Một nghìn cô gái như nàng, đó là hai nghìn lượng bạc! Nếu như cái Thực Tuyết Thảo này có thể giải bách độc hiệu quả, thì những quan to quý nhân mười bốn châu quận kia dù tiêu tốn vạn lượng hoàng kim cũng không tiếc.
Nếu Vân Hoành bỗng nhiên đổi ý, đem thảo dược này mang đến hiệu thuốc Thương Châu bán, chắc chắn sẽ làm trễ nải thời gian chữa trị mặt của nàng, chỉ sợ nàng thật sự sẽ đi gặp diêm vương.
Vân Hoành trong mắt người đời sẽ trở thành loại nam nhân một đêm phất lên mà nương tử lại chết, chẳng phải là sẽ biến thành tội nhân thiên cổ bị người người chỉ trích hay saol Thẩm Vấn Tịch bị lời hắn nói làm cho sợ đến không nhẹ, vội vàng nhéo nhéo tay áo của hắn, âm thanh cũng mêm mại hơn: "Huynh có phải không muốn trị mặt cho ta hay không? Ta tuy rằng... bị huynh mua về ở chợ nô lệ, nhưng cũng là thê tử cùng huynh bái qua thiên địa, huynh sẽ không tổn hại tính mạng của ta chứ?
Khóe môi Vân Hoành cong lên, nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt sáng quắc nói: "Nếu đã là thê tử, vậy nàng liên gọi phu quân cho ta nghe một chút.
Thẩm Vẫn Tịch: "...'
Lúc này bảo nàng kêu phu quân? Nam nhân thối tha! Tuyệt đối là cố ý!
Có phải là cái người vừa mới ăn sạch sẽ liên phủi mông rời đi Chung Đại Thông hay không? Nhất định là hắn, chân trước vừa cho Vân Hoành xem xuân cung đồ, chân sau lại dạy cho hắn chiêu số vô lại này.
Hai người này, quả thực cá mè một lứalll
(Chung Đại Thông đang ở trong ruộng gánh nước tưới rau bỗng hắt hơi một cái: Mẹ kiếp, ai dám mắng lão tử vậy nhỉ?)
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận