Bọn họ không nên lý trí ngăn cản cô sao?
Câ lắc đầu đi đến †oa ve cuối cùng. naười ở taa eế 5B mới đấn cách đâv không lâu.
Bạch Ngọc Câu ôm con mèo, rặn ra hai ba giọt nước mắt: "Con mèo này thật đáng thương, tôi vừa thấy nó ở bên ngoài, không nhịn được nên đưa nó vào, các người không trách tôi chứ?"
Chúc Tĩnh nhìn vào mắt con mèo, kinh hãi nói: "Nó là zombie!"
Những người trong xe nghe xong cũng bật dậy lùi về sau: "Zombie!"
Bạch Ngọc Câu thấy bọn họ cuối cùng cũng có chút phản ứng bình thường mới hài lòng nói: "Nó chỉ là một sinh mạng vô tội thôi, sao các người lại đối xử với nó như thế, nó không làm gì sai cả!"
Chúc Tĩnh không nhịn được nói: "Nhưng nó là zombie, một khi chúng ta bị nó cào trúng thì chúng ta sẽ bị biến thành zombie hết! Cô làm vậy là đang hại chúng ta!"
Nói xong, cô ta mới nhận ra người này đã cứu mình, bèn xoắn xuýt nói: "Tôi không có ý đó, tôi chỉ... Chỉ là..."
"Xin lỗi."
Cô ta nhìn con mèo zombie ngoan ngoãn nằm trong lòng Bạch Ngọc Câu, tuy sợ hãi nhưng cô ta vẫn nói: "Nếu cô thích mèo thì chúng ta tìm một con mèo chưa bị biến thành zombie được không?"
Bạch Ngọc Câu lắc đầu: "Sao các người lại có thể như vậy chứ? Chỉ bởi vì nó là zombie nên các người ghét nó sao? Nó cũng chỉ là một con mèo con vô tội thôi!"
Chúc Tĩnh nghe xong những lời này thì không khỏi chửi rủa trong lòng, đây rốt cuộc là thánh mẫu tuyệt thế gì vậy trời?
Nhưng nếu cô không phải là thánh mẫu thì có lẽ đã không cứu bọn họ.
Chúc Tĩnh im lặng một lúc, cô ta thật không ngờ người này lại có thể thánh mẫu đến mức này.
Zombie có cái gì tốt mà cứu chứ!
Cô ta thật muốn xông tới lắc cho Bạch Ngọc Câu tỉnh lại.
Đúng lúc này, Phục Toa vốn đang ngủ ở một toa khác đi tới, chị ấy nhìn xung quanh rồi vỗ vai Bạch Ngọc Câu: "Sao vậy?"
Bạch Ngọc Câu xoay người lại, Phục Toa nhìn thấy con mèo zombie trong tay cô.
"Con mèo này thật đáng thương, chúng ta có thể giữ nó lại không?" Bạch Ngọc Câu chớp chớp đôi mắt to ngây thơ.
Phục Toa lặng lẽ lùi lại mấy bước: "..." Người động một chút là chém đầu zombie như chị đại lại cảm thấy zombie đáng thương ư?
Chắc chắn là do mình chưa tỉnh ngủ rồi.
Phục Toa lắc đầu, nhéo mình một cái, con mèo zombie kia nhìn chị ấy, kêu một tiếng khó nghe: "Méo meo!"
"Ha ha!" Phục Toa lúng túng nở nụ cười: "Chị đại, em nghiêm túc đấy à?"
Bạch Ngọc Câu gật đầu, cô giơ móng vuốt con mèo lên: "Chị xem! Nó đáng yêu đáng thương thế này, một con mèo lưu lạc trong rừng, chúng ta phải có chút tình thương, giữ nó lại được không?"
Phục Toa: "II"
"Chị đại, em vui là được rồi!" Sau khi chị ấy nói xong thì vội chạy đi tìm Tang Tỉnh.
Phục Toa nghỉ ngờ chị đại bị động kinh rồi!
Hệ thống Thánh Mẫu: "Ký chủ, cô từ bỏ đi, đám người này bị cô tẩy não rồi!"
Bạch Ngọc Câu không phục: "Sao lại bị ta tẩy não? Không phải là còn có người sợ sao? Mi cho ta xem điểm nào!"
Hệ thống Thánh Mẫu: "800."
Bạch Ngọc Câu nhìn thấy số điểm thì ủ rũ: "Tại sao chứ? Ta đã cố gắng rất nhiều, tại sao chỉ mới có 800 điểm!"
Không được, cô phải nghĩ cách, có lẽ con mèo này không đáng sợ lắm!
Đợi cô tìm một con zombie lớn hơn tới đi!
Bọn họ nhất định sẽ sợ hãi, sau đó ào ào trách cứ cô như lụt hồng thủy!
Bạch Ngọc Câu ôm con mèo zombie trở lại buồng lái, đậu xe lửa trên trời, ngủ cả đêm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô phát cơm sáng cho mọi người trong xe rồi mới xuất phát lần nữa.
Bay gần mười phút, Bạch Ngọc Câu nhìn thấy một thành phố - Thành phố Vũ Kinh.
Đại học Vũ Kinh.
Khổng Tuyết Nhu đang trốn trong ký túc xá, hành lang bên ngoài đầy tiếng chó zombie sủa, cửa ký túc xá cũng bị đập dữ dội. Trong căn phòng ký túc xá này chỉ có mình cô ta, cô ta hơi sợ hãi.
Ngày đầu tiên nạn zombie bùng phát, bạn cùng phòng của cô ta đều bị biến thành zombie.
Mặc dù... Mặc dù đó là vì cô ta đã đóng cửa phòng ký túc không cho bọn họ vào.
Nhưng Khổng Tuyết Nhu không cảm thấy mình có lỗi.
Các bạn cùng phòng của cô ta hy sinh một chút thì đã sao, thường ngày cô ta cũng đối xử với bọn họ rất tốt mà.
Hơn nữa cô ta sống sót nhưng vẫn phải chịu đựng nỗi giày vò này, rõ ràng là cô ta đang chịu khổ thay bạn cùng phòng.
Khổng Tuyết Nhu tuyệt vọng co ro người, cô ta nhìn về phía cửa, trong lòng thầm nghĩ, chắc chắn bạn cùng phòng cũng muốn cô ta có thể sống sót.
Cô ta mím môi, sắp rơi nước mắt, nhưng ngay sau đó cô ta lại tự nhủ mình phải kiên cường lên, chỉ cần cô ta bình an sống sót mới không phụ lòng bạn cùng phòng.
"Alo alo! Có người sống không? Có người sống không?
Đột nhiên bên ngoài có tiếng động, Khổng Tuyết Nhu nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy một chiếc xe lửa đang bay trên trời.
Cô ta kinh ngạc há to miệng nhưng lập tức phản ứng kịp, đây là có người đến cứu cô ta!
Cô ta biết quốc gia sẽ không bỏ rơi bọn họ, cô ta vẫy tay với xe lửa nhưng nó vẫn lơ lửng trên trời.
Khổng Tuyết Nhu muốn hét lên, nhưng lại sợ zombie bên ngoài, cô ta nghĩ một lúc, xé váy của bạn cùng phòng cột vào cây phơi đồ, rồi vẫy về phía xe lửa.
Mau tới cứu tôi!
Trên người tôi còn mang theo kỳ vọng của bạn cùng phòng đối với tôi!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận