Xe lại khởi động.
Phan Niên nhìn về phía Úc Hàng: "Cậu cứ để cô ta đi thế à?"
"Nếu không thì sao?"
"Rốt cuộc là cô ta có âm mưu gì chứ, ở cùng chúng ta một ngày một đêm, rồi chuồn mất, còn không lấy thứ gì."
Chung Âm Âm trầm tư một hồi: "Có lẽ tính cô ấy trẻ con, muốn làm gì thì làm cái đó thôi?"
Tống Ngôn nhìn Chung Âm Âm: "Âm Âm, có phải em biết cô ấy hay không?"
"Không có..." Chung Âm Âm nghe anh ấy hỏi thế thì hô hấp trở nên dồn dập, vội bình tĩnh lại.
"Chỉ là em cảm thấy, cô ấy lợi hại như vậy, hơn nữa còn rất xinh đẹp, em rất... thích cô ấy."
"Đúng thật, cô ấy rất đáng yêu, Âm Âm em thích cô ấy cũng là chuyện bình thường." Tống Ngôn cưng chiều nhìn Chung Âm Âm.
Chung Âm Âm cười cười, kéo tay của anh ấy: "Nhưng mà em thích anh nhất!" Phan Niên, Úc Hàng: Cơm chó đáng ghét!
Bạch Ngọc Câu cười hì hì nhìn chiếc xe dần đi xa, rồi mới tìm một chiếc xe lái về phía thị trấn gần đó.
Thị trấn Thương.
Đây là một thị trấn rất gần thành phố H, cái trấn nhỏ này tương đối phát triển hơn những thị trấn khác.
Gần đó có ga xe lửa, trạm thu phí, ... còn có danh lam thắng cảnh.
Lúc đại dịch zombie bùng nổ có không ít người đang du ngoạn ở thị trấn này.
Không có nguy cơ sinh hóa, cũng không phải vì thí nghiệm nghiên cứu gì đó.
Không ai biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, bệnh viện đột nhiên có rất nhiều người sốt cao.
Một số người sau khi tỉnh dậy thì biến thành zombie, số khác lại thức tỉnh dị năng.
Nhưng mà, những người mới bắt đầu thức tỉnh dị năng đều không biết cách sử dụng dị năng của mình, dị năng cũng tương đối yếu.
Thậm chí rất nhiều người còn chưa kịp biết rõ dị năng của mình đã chết ngay trong bệnh viện.
Giữa những tiếng gào thét của zombie, một đám người co ro trong tầng hầm, nghe âm thanh bên ngoài mà da đầu tê rần.
"Mọi người đừng lo lắng, chúng ta ăn chút gì đó trước đi." Một người đàn ông cường tráng cười nói.
Gã chỉ huy mấy người đàn ông mở ngăn tủ, lấy một ít thức ăn ở trong đó ra.
"Vẫn như cũ, nhường cho phụ nữ, trẻ con và người già trước." Viên Hưng trông rất ôn hòa.
Đến khi người của gã phát thức ăn xuống, mấy người phụ nữ cầm đồ ăn trên tay mà ánh mắt chết lặng.
Phục Toa nhìn quả táo thối trong tay, không nhịn được nói: "Viên Hưng (*), anh đây là có ý gì?"
(*) Tác giả có vài chỗ ghi nhầm Viên Hưng và Tịch Hưng nên mình đổi hết thành Viên Hưng nhé
Viên Hưng nhìn chị ấy: "Sao vậy?"
Phục Toa thấy gã giả ngốc thì chỉ thằng đồ ăn trong tay: "Anh cho "Có vấn đề gì sao?"
Người đàn ông đi cùng Viên Hưng nói: "Đám phụ nữ mấy người nhìn thấy zombie chỉ biết la hét, cho mấy người ăn đã không tệ rồi!"
"Đến lúc đánh zombie không phải là dựa vào chúng tôi hay sao? Mấy người lại chẳng bỏ công bỏ sức gì, đừng quên các người còn sống sót đều là nhờ chúng tôi đưa mấy người tới đây!"
Phục Toa hít sâu một hơi: "Ban đầu các người đã bảo chúng tôi nộp thức ăn lên, nói là sẽ phân chia công bằng, nếu các người đã không muốn như thế thì cũng được thôi."
"Trả thức ăn tôi đã nộp lên đây! Tôi có thể rời khỏi chỗ này!"
Viên Hưng nghe chị ấy nói thế cũng không giả vờ nữa, cười lạnh một tiếng: "Cô nghĩ cô là cái thá gì? Muốn tới là tới, muốn đi là đi?"
Phục Toa còn đang muốn nói chuyện, nhưng không ngờ một người đàn ông trong số đó lại đi thẳng tới, túm tóc rồi ấn đầu chị ấy vào tường.
"Ấn
Đầu chị ấy bị gã đàn ông kia đập vào tường như một quả bóng.
"Bốp! Bốp! Bốp!"
Những người trong tầng hầm thấy đầu Phục Toa bê bết máu, chị ấy muốn phản kháng nhưng hoàn toàn không thể làm gì được gã đàn ông kia.
Đến khi gã ta buông tay ra, chị ấy ngã xuống đất như một vũng bùn.
"Được rồi, kéo cô ta ra ngoài đi." Viên Hưng cong khóe miệng: "Nhìn thấy chưa? Nếu các người không hài lòng với sắp xếp của tôi thì đây là kết cục của các người!"
Lúc này đây, cả tầng hầm không một ai dám lên tiếng phản đối.
Chỉ còn tiếng ăn đồ ăn, và cả vài tiếng nức nở.
Phục Toa bị bọn họ khiêng lên, ném ra ngoài cửa sổ tầng hầm.
Ngay lập tức, bên ngoài truyền đến tiếng zombie gào thét.
"Grào!"
Bạch Ngọc Câu đỗ xe, rất hài lòng nhìn một đống zombie đi theo phía Sau xe.
"Người hâm mộ của ta!!! Mọi người có khỏe không??!!!"
Bạch Ngọc Câu vui vẻ vẫy vẫy tay với những zombie ở phía sau.
Đám zombie: "Grào grào grào!"
"Mọi người thật nhiệt tình, nhưng mà người hâm mộ vẫn phải giữ Bạch Ngọc Câu hất tóc, nhấc váy nhảy vào cửa sổ tầng hai của tòa nhà bên cạnh.
"Hả? Fan cuồng?"
Bạch Ngọc Câu không vui nhìn cô gái té xỉu dưới đất: "Sao cô lại theo dõi ta?"
"Ta biết cô rất muốn xem ta biểu diễn nhưng mà cô không thể làm thế được -"
Phục Toa nằm trên mặt đất, chỉ mơ hồ thấy một bóng trắng, chị ấy mở miệng, phát ra âm thanh yếu ớt: "... Cứu... cứu... Mau cứu tôi..."
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Ngọc Câu: "Ta muốn mở concert! Người hâm mộ có mong chờ không?!"
Tiểu Mỹ: "Grào!"
Bạch Ngọc Câu: "Ta đi đây!"
Tiểu Mỹ: "?22"
Tiểu Mỹ: "Grào grào grào!" Sao không mang ta theo, một con zombie to xác như ta thế này mà mi không nhìn thấy sao?
Phan Niên: "Mẹ nó ồn chết được! Mau giết con zombie này đi!!!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận