Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Linh dị
  3. Thương Nhân Âm Phủ (Dịch)
  4. Chương 674: Tiểu hồ ly dễ thương

Thương Nhân Âm Phủ (Dịch)

  • 8 lượt xem
  • 1454 chữ
  • 2025-11-16 16:36:41

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Từ khi Tiểu Vĩ Ngọc theo tôi, mỗi ngày tôi sẽ thả nó ra để hít thở không khí, cũng giúp giải buồn.

Bởi vì Võ Lâm đột nhiên tìm tới cửa, tôi nhất thời sốt ruột đã quên mất nó.

Kết quả tôi còn đang lái xe, nó đã ở trong túi của tôi phẫn nộ mà kêu lên: “Ca ca xấu, mau thả ta ra ngoài, xấu lắm, xấu lắm.”

“Ai…Ai đang nói chuyện…”

Không chờ tôi mở miệng, Võ Lâm trên ghế phụ đã hoảng sợ hỏi.

Cũng không thể trách hắn nhát gan, rốt cuộc trên xe chỉ hai đại lão gia chúng tôi, lại đột nhiên có tiếng của bé gái.

Tôi bảo hắn: “Không cần lo lắng, đây là một con linh sủng của ta.”

Tiếp đó tôi với tay vào túi lấy hạt châu màu bạc ra, đặt ở kính chắn gió.

Hạt châu vừa rơi xuống đã nhanh chóng xoay tròn, cuối cùng hóa thành hình người.

Tiểu Vĩ Ngọc tựa hồ biết vì Võ Lâm đến làm tôi quên mất nó, cố ý lộ ra nanh nhọn và cái đuôi dài, nhìn Võ Lâm nhe răng trợn mắt, tựa hồ tùy thời sẽ nhào tới.

Võ Lâm nào đã gặp qua chuyện này, kêu lên sợ hãi một tiếng, cả người dán chặt vào ghế, nói năng có chút lộn xộn: “Cứu… Cứu ta, đừng để hồ ly tinh hại ta, cầu xin ngươi…”

“Vĩ Ngọc, ngươi còn như vậy ta sẽ nhốt ngươi lại!”

Tôi mắng.

“Người này lá gan thật nhỏ, còn không bằng bé gái như ta, thật không thú vị, cô nãi nãi không chơi với ngươi nữa.”

Vĩ Ngọc nghe tôi nói xong có chút sợ hãi, lúc này mới hoàn toàn biến trở về hình người, vẻ mặt đáng thương mà chỉ vào cái bụng nhỏ khô quắt của mình.

Nó lại muốn uống tinh huyết của tôi!

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, bảo nó chờ tôi xử lý xong bóng đen ở nhà Võ Lâm rồi sẽ tính.

Con tiểu hồ ly này ăn càng lúc càng nhiều, nếu hiện giờ cho nó ăn, tôi không dám bảo đảm mình có thể đấu với bóng đen kia hay không.

“Không được không được, ta phải ăn ngay bây giờ, ta đói bụng, ô ô ô…”

Vĩ Ngọc bĩu môi nói, gương mặt loli có chút ủy khuất lại có chút đáng yêu, nhìn qua mê hồn.

Thực ra qua một thời gian, tôi tựa hồ đã coi nó thành con gái mình, cũng không đành lòng bỏ đói nó, liền duỗi tay cho nó ăn.

Lúc này Võ Lâm đột nhiên đưa tay ngăn tôi lại, sau đó cẩn thận hỏi: “Trương đại sư, ngươi phải dùng tinh huyết của mình để nuôi nó sao?”

“Sao vậy?”

Tôi hỏi.

“Ta nghe nói nuôi linh sủng phải lãng phí rất nhiều tinh lực, hay là để ta thay ngươi cho nó ăn đi!”

Võ Lâm tựa hồ rất sợ Vĩ Ngọc, tuy đang nói chuyện với tôi nhưng hai mắt một khắc cũng không rời khỏi nó.

Có người giúp tôi tiết kiệm tinh huyết đương nhiên là tốt, chỉ là tôi có chút ngại làm phiền người ta, hơn nữa Vĩ Ngọc gần đây ăn nhiều uống lắm, tôi sợ nó sẽ hút khô Võ Lâm.

Tôi tự hỏi một chút liền chuẩn bị từ chối, ngẩng đầu đã thấy Vĩ Ngọc ghé vào tay Võ Lâm mà hút!

Tôi nghẹn họng, đành phải đồng ý, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm sắc mặt Võ Lâm, thấy sắc mặt hắn trắng bệch thì nhanh chóng kéo Vĩ Ngọc ra.

“Không đâu không đâu, ta còn chưa ăn đủ a.”

Vĩ Ngọc vẻ mặt không tình nguyện, nhưng nếu để nó hút tiếp, thế nào cũng phải hút cạn máu của Võ Lâm.

Tôi an ủi nó nửa ngày, lại bảo đảm sau khi trở về sẽ cho nó ăn một bát to thịt viên kiểu Quan Đông, nó mới miễn cưỡng đáp ứng, miệng lẩm bẩm bay vào túi của tôi.

Võ Lâm rốt cuộc cũng là thanh niên khỏe mạnh, ngoại trừ sắc mặt hơi bợt thì không có vấn đề gì khác.

Tôi liền hỏi địa chỉ, sau đó bảo hắn ra ghế sau nằm nghỉ một lúc.

Nhà hắn ở huyện Bình Đàm cách đây hơn 300 km. Bình Đàm thuộc tỉnh Phúc Kiến, là hòn đảo của đại lục gần Đài Loan nhất, nghe nói có danh hiệu là Maldives của Trung Quốc.

Nhưng Bình Đàm trước mắt vẫn đang ở trong giai đoạn khai thác, nghe nói ở đó có rất nhiều rừng rậm nguyên thủy, phong cảnh tự nhiên tú mỹ.

Xe chạy đến Phúc Châu tôi liền tìm một nơi dừng lại, đánh thức Võ Lâm.

Hắn đưa tôi lên tàu tiến vào huyện Bình Đàm, sau đó lên xe đi vào Bình Nguyên thôn.

Trong thôn có rất nhiều căn nhà bằng đất cũ được bảo tồn hoàn hảo, dáng vẻ cổ kính, từ vẻ ngoài mà xem, mỗi căn nhà đều như một lô cốt nhỏ, có đặc điểm Phúc Kiến rất rõ nét.

Võ Lâm nói nhà hắn cũng có một căn nhà vách đất, mấy năm qua tiến hành đổi mới, nhà vách đất đều bị trưng thu, hắn đã xây nhà mới.

Theo hắn đi đến đằng sau thôn, có thể thấy một loạt biệt thự loại nhỏ lưng dựa vào đồi núi mà xây nên, hắn ở một căn trong đó.

“Ngươi ngày thường đều ở nơi này, chẳng lẽ không đi làm sao?”

Tôi nghe hắn nói xong có chút tò mò hỏi, bởi vì như ý tứ trong lời nói của hắn, dường như quanh năm sống ở nơi giao thông không thuận tiện, cách xa trung tâm thành phố.

Võ Lâm gật đầu nói hắn làm việc qua mạng ở nhà, cũng không nói tỉ mỉ.

Tôi cũng không hỏi nhiều, đi theo hắn vào biệt thự thì phát hiện bên trong xây dựng rất có phong cách, giấy dán tường màu ấm, dưới chân là thảm lông cừu màu trắng ngà, tuy rằng là lần đầu tới đây nhưng tôi lại có cảm giác như đã về đến nhà.

Lầu một là đại sảnh và phòng bếp, Võ Lâm nói hắn rất ít khi nấu cơm, chỉ ăn cơm hộp.

Tôi dạo qua một vòng cũng chưa phát hiện ra điều gì kì lạ, liền bảo hắn lên lầu.

Lầu 2 có 3 phòng ngủ, mỗi phòng ngủ đều có nhà vệ sinh.

Bởi vì biệt thự mới xây, nên cơ bản sẽ không có cô hồn dã quỷ vô tình xông tới.

Hơn nữa Võ Lâm nói bóng đen rõ ràng muốn lấy mạng hắn, nên tôi hoài nghi là có người muốn hại hắn!

Nghĩ đến đây tôi hỏi hắn có đắc tội ai hay không, hoặc làm chuyện gì trái với lương tâm?

Tôi không muốn vì giúp hắn mà chọc phải người trong nghề, rốt cuộc trong giới âm vật thương nhân thì người giỏi còn có người giỏi hơn.

Võ Lâm nghe xong lắc đầu nói hắn cơ bản không ra khỏi cửa, sao lại đắc tội với người ngoài được?

Kỳ thật không cần hắn nói tôi cũng biết sẽ có đáp án như vậy.

Võ Lâm rõ ràng không thiếu tiền, tính cách lại rất ôn hòa, từ trang trí phòng ốc mà xem thì vẫn là một nam nhân dịu dàng, tôi rất khó tưởng tượng hắn sẽ làm ra chuyện gì trái với lương tâm.

Lập tức tôi lên kiểm tra lầu 2.

Theo lý mà nói một căn phòng nếu có âm linh thì tình huống sẽ vô cùng rõ ràng, ví dụ như khi vào nơi có âm khí thì nhiệt độ sẽ đột ngột giảm xuống, cũng hoặc là nội tâm không hiểu vì sao sẽ cảm thấy kinh hoàng..v.v…

Nhưng tôi ở lầu 2 cẩn thận kiểm tra vài vòng, móc ra cả la bàn cũng không nhận thấy âm khí.

Thậm chí ngay cả phòng của Võ Lâm cũng rất bình thường, tôi không khỏi nhíu mày.

“Đại sư, ta thật sự không lừa ngươi, thật sự là có bóng đen tới đây giết ta, không phải nằm mơ!”

Võ Lâm cho rằng tôi nhíu mày là không tin lời hắn, vội vàng giải thích.

Tôi duỗi tay cắt lời hắn, trầm giọng nói: “Ta biết.”

“Âm linh muốn hại ngươi có thể che dấu âm khí, xem ra nó không dễ đối phó như ta tưởng tượng…”

Nói xong tôi bảo Võ Lâm phân cho tôi một phòng ngủ, tôi đã lái xe mấy tiếng, quả thực có chút mệt mỏi.

Võ Lâm có chút lo lắng hỏi tôi rằng hắn nên làm gì?

Tôi nói: “Thứ đó ban ngày khẳng định sẽ không xuất hiện, bằng không nó cũng không cần phải che giấu đi âm khí của mình.”

Nếu nó đã che giấu đi âm khí, cho thấy nó vẫn có điều băn khoăn.

Dù sao phải đợi thì không bằng ngủ một giấc dưỡng tinh thần.

Võ Lâm nghe xong sắc mặt giãn ra, đóng cửa lại đi ra ngoài.

Tôi cũng mặc kệ tất cả, nằm trên giường rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp!

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top