Sau khi Diệp Thần rời đi, tôi và Lý mặt rỗ đi khắp nơi trong biệt thự. Có thể là Kim lão bản nổi điên đã làm mọi người sợ hãi, hiện giờ biệt thự ngoại trừ mấy tên vệ sĩ ra cũng chỉ có một đầu bếp.
Người này thoạt nhìn không có gì đặc biệt, tôi nhìn lướt qua thì cũng không lại chú ý tới nữa.
Sau khi đi một vòng, tôi phát hiện phong thuỷ nơi này không có vấn đề gì, cho nên bệnh của Kim lão bản tuyệt đối không phải do cô hồn dã quỷ gần đó vô tình tới đây gây ra.
Như vậy càng phù hợp với đặc điểm khi âm vật quấy phá!
Đáng tiếc ngoài phòng cho khách mà chúng tôi ở ra, các phòng khác phần lớn đã bị khóa, tôi cũng không thể phát hiện ra vấn đề gì.
Một lát sau đầu bếp đã bưng đồ ăn kiểu Pháp tới, đầu bếp này tuy xấu xí nhưng nấu ăn rất khá.
Tôi và Lý mặt rỗ cơ hồ là ăn vội ăn vàng, sau đó nằm trên giường lớn nhẹ nhàng ngủ một giấc.
Lúc sẩm tối bên ngoài đột nhiên có tiếng động cơ ô tô.
Tôi cảm thấy có thể là Kim lão bản đã trở lại, liền gọi Lý mặt rỗ dậy.
Quả nhiên, không bao lâu sau Diệp Thần đã dẫn chúng tôi đi xuống.
Vừa ra đến cửa tôi đã cảm giác được trong đại sảnh có một mùi hương lạ, tuy rằng nhàn nhạt mùi hoa, nhưng cẩn thận ngửi thì không khó mà đoán ra được đây là âm khí!
Đây hẳn là mùi trên người Kim lão bản, xem ra hắn đã bị âm linh đi theo 24/24 giờ.
Tôi nhịn không được mà nhíu mày.
Lúc này Lý mặt rỗ vừa xuống lầu bỗng nhiên hét lớn:
“Ơ, Kim lão bản này sao lại quen mắt như vậy? Còn không phải là...là...là…”
Tôi nghe xong vội vàng xuống lầu, khiếp sợ phát hiện Kim lão bản chính là người kì lạ đi qua đường mà lúc trước khi tôi đi ngang qua Thanh Đông Lăng đã thấy.
Lúc ấy nếu không phải thanh niên mặc vest lái xe quá nhanh, tôi đã xuống xe gặp người này nói chuyện.
Kim lão bản thấy chúng tôi kinh ngạc như vậy, nghi hoặc hỏi:
“Nói vậy nhị vị chính là Trương đại sư và Lý đại sư? Sao nhìn thấy ta lại giật mình như vậy?”
“Chào Kim lão bản, ta là Trương Cửu Lân.”
Tôi bắt tay hắn, nói khi đi trên đường đã thấy hắn.
Kim Thánh Thanh gật đầu nói mình quả thực có thói quen chạy bộ ở Thanh Đông Lăng.
Tôi không dông dài mà đi thẳng vào vấn đề hỏi hắn tình huống hắn gặp phải là như thế nào?
Diệp Thần nói cũng không bằng chính đương sự nói.
Kim lão bản cười khổ một tiếng, chậm rãi nói:
“Nói đến thật ngại, ta cũng không biết sao lại như thế, đến buổi tối ta sẽ thân bất do kỷ, sau đó như một nữ nhân cứ khóc sướt mướt.”
“Rõ ràng là ta có ý thức, nhưng lại không khống chế được bản thân, không hiểu sao lại cảm thấy rất bi thương, rất muốn khóc…”
Kim lão bản rốt cuộc vẫn là một người thành công, tuy rằng nội tâm rất sợ hãi nhưng hắn vẫn không biểu hiện ra sự hoảng loạn, tiếp tục nói:
“Hơn nữa mỗi lần ta khóc sẽ cảm thấy có người đang bóp cổ ta, tuy rằng ta không nhìn thấy gì, nhưng hôm sau khi rời giường trên cổ sẽ xuất hiện vết thương màu đỏ.”
Nói tới đây, Kim lão bản kéo cổ áo ra.
Tôi thấy trên cổ hắn có đầy những dấu tay, giống như là vết bỏng vậy.
Thấy một màn này, tôi liền khẩn trương.
Tuy rằng đã từng xử lý rất nhiều âm vật, đã sớm phá vỡ quy củ 3 không quản, nhưng lần này âm vật đã đả thương chủ nhân mình.
Tôi quyết định tự mình quan sát một phen, xem thử âm vật này rốt cuộc là thứ gì!
“Kim lão bản, tối nay ngươi cứ nghỉ ngơi bình thường, ta sẽ thủ ở cạnh giường, ngươi không cần lo lắng.”
Tôi nhìn Kim lão bản nói.
Hắn lập tức cảm tạ, hai mắt hắn đỏ bừng, khi nói chuyện dùng một chút sức đã lộ ra vô số tia máu, xem ra mấy ngày nay quả thật hắn đã bị giày vò rất nhiều.
Không bao lâu đầu bếp đã nấu xong bữa tối, bò bít tết và gan ngỗng.
Cơm nước xong tôi bảo Kim lão bản và Diệp Thần chờ dưới lầu, sau đó vỗ vỗ Lý mặt rỗ cùng lên phòng của Kim lão bản bố trí một hồi.
Tôi thấy âm linh có thể là nữ, còn suốt ngày khóc lóc sướt mướt, tôi nghĩ âm linh lúc còn sống nhất định đã chịu oan khuất, cho nên chuẩn bị một bức tranh Đậu Nga vẽ đơn giản dán lên tường.
Dù đối phương là người cổ đại hay hiện đại, đều sẽ không xa lạ với Đậu Nga, dù có oan ngươi có thể oan hơn Đậu Nga sao?
Sau đó chúng tôi lại phủ kín một tầng chu sa dưới giường của Kim lão bản để bảo vệ hắn.
Làm xong đâu đó, tôi gọi Kim lão bản vào, sau khi hắn nằm xuống tôi tắt hết đèn đóm, cùng Lý mặt rỗ trốn trong tủ âm tường mà lẳng lặng chờ đợi.
Bóng tối trùm xuống làm trong phòng càng thêm yên tĩnh, mà cây cối bên ngoài lại bị gió núi thổi làm lay động sàn sạt.
Kim đồng hồ chuyển động từng chút, đến gần 12 giờ tôi đã mệt rã rời, chuẩn bị thừa dịp âm linh còn chưa tới thì hút một điếu thuốc giải lao.
Đúng lúc này Lý mặt rỗ đột nhiên chụp vào vai tôi!
Tôi sửng sốt, theo hướng ngón tay hắn chỉ, thình lình phát hiện cửa phòng tự mở ra một cánh.
Cùng lúc đó trong hành lang truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, nghe thì đúng là đi tới căn phòng này.
Tôi lập tức lên tinh thần, nắm chặt Thiên Lang Tiên chờ nó xuất hiện.
Nhưng tiếng bước chân đi tới cửa thì biến mất.
Tôi cho rằng nó đã nhận ra sự tồn tại của tôi và Lý mặt rỗ, liền mau chóng lấy ra hai lá Già Dương Phù dán lên người, như vậy có thể che đi dương khí của chúng tôi.
Chỉ là xong xuôi hết thảy nữ quỷ vẫn chưa tiến vào.
Tôi nghi hoặc, thò đầu ra ngoài nhìn, phát hiện trong phòng không có gì lạ.
“Xem ra nó thật sự đã phát hiện ra chúng ta…”
Tôi có chút buồn bã nói với Lý mặt rỗ, rồi sau đó bò ra khỏi tủ, phát hiện trên hành lang xuất hiện hai hàng dấu chân nhàn nhạt.
Thật vất vả mới chờ được nó, tôi sao có thể cam tâm để nó chạy trốn như vậy, lập tức đuổi theo.
Kết quả dấu chân đi rất xa, ra khỏi biệt thự đi thêm 2 cây số nữa mới biến mất.
Tôi đứng ở đó nhìn quanh cả nửa ngày cũng không phát hiện ra tung tích nữ quỷ, xoay người chuẩn bị về biệt thự thì vào lúc này sau lưng đột nhiên có một cỗ hàn ý.
Tôi theo bản năng quay đầu lại, hoảng sợ phát hiện một đôi mắt đầy máu đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi theo phản xạ lui lại một bước, sau đó cầm Thiên Lang Tiên vụt tới.
Chỉ là Thiên Lang Tiên còn chưa đánh tới, thân ảnh nữ quỷ đã biến mất.
Tôi lại lần nữa bị kinh ngạc, sửng sốt một hồi.
Sau đó có tiếng Lý mặt rỗ rống to:
“Trương gia tiểu ca, nó ở sau lưng ngươi!”
Không chờ tôi phản ứng, một đôi tay màu đen từ phía sau chộp tới cổ tôi, móng tay lóe lên hàn quang, tựa như một thanh chủy thủ sắc bén.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, tôi liều mạng vung Thiên Lang Tiên.
Nữ quỷ vừa lúc bắt lấy roi.
Nó lập tức phát ra một tiếng hét thảm, trên tay toát ra một làn khói đen.
Có lẽ thấy không phải là đối thủ của tôi, nữ quỷ chợt lóe lên rồi biến mất.
“Con mẹ nó đen thật, thiếu chút nữa đã bắt được rồi!”
Lý mặt rỗ phun ra một ngụm nước bọt, hỏi tôi tiếp theo phải làm gì?
Tôi lắc đầu nói chỉ có thể đi về rồi tính, cũng không biết Kim lão bản hiện giờ thế nào.
Nói tới Kim lão bản, đột nhiên cả người tôi run lên, ngay sau đó cùng Lý mặt rỗ nhận ra, chúng tôi rất có thể đã trúng kế!
Trúng kế điệu hổ ly sơn!
Nghĩ đến đây tôi không khỏi hít vào một hơi, xoay người chạy như bay về biệt thự, mới vừa đi vào đã thấy một cỗ âm khí mãnh liệt.
Ngay sau đó lại nghe thấy trên lầu có tiếng khóc của nữ nhân.
Tôi nào nghĩ đến chuyện khác, lập tức leo cầu thang vọt vào phòng.
Vào cửa đã thấy bên trong có một cỗ âm phong thổi tới.
Tôi vội vàng cúi đầu, chỉ cảm thấy da đầu tê dại!
Sau đó cửa phòng sau lưng phát ra một tiếng trầm vang.
Tôi nghiêng người thì thấy trên cửa đã cắm một mũi tên màu đỏ như lửa.
Phía cuối mũi tên không ngừng bốc cháy, dần dần biến mất.
Hiển nhiên nữ quỷ đã ở trong phòng, còn dùng cung tiễn để đánh lén.
Tôi trực tiếp bật đèn, nhìn về phía nơi âm khí nặng nhất trong phòng, phát hiện ở đó có một nữ nhân chân nhỏ xíu mặc phục sức của Mãn tộc.
Trong tay nữ nhân nọ quả nhiên đang cầm một cây cung màu đỏ lửa.
Tôi không biết bà ta có địa vị gì, chỉ đành nắm Thiên Lang Tiên mà bị động phòng thủ!
Nữ quỷ lại không hề hàm hồ, dương cung nhắm vào tôi không ngừng kéo căng dây cung, lập tức có vài mũi tên bốc cháy bắn về phía tôi, biến tôi thành con mồi.
Mới đầu tôi có Thiên Lang Tiên phòng thân, cũng đã đánh bay 7-8 mũi tên.
Sau khi Thiên Lang Tiên không còn uy lực thì chỉ rất bị động, chỉ có thể không ngừng nhảy nhót tránh né công kích.
Tiếng ngáy của Kim lão bản đã ngừng, hẳn là hắn đã ngất đi.
Tôi không thể mặc kệ hắn ở đây, nhưng cũng không thể để mặc cho nữ quỷ coi tôi như con thỏ mà bắn, trong lúc nhất thời trở nên vô cùng nôn nóng!
“Dùng linh phù có được không?”
Lý mặt rỗ còn kém hơn tôi, đùi hắn bị bắn trúng, quần bị liệt hỏa đốt cháy.
Nếu lệch đi mấy centimet thì đời này của hắn coi như phế, cho nên hắn nhất thời nóng nảy.
Tôi nghe xong bỗng nhiên có phản ứng, nữ quỷ khẳng định là dựa vào dương hỏa trên người hai chúng tôi mà công kích, chỉ cần chúng tôi che đi dương khí, xem bà ta bắn chỗ nào!
Nghĩ vậy, tôi không do dự dán Già Dương Phù lên người.
Thế công của nữ quỷ trong nháy mắt đã yếu đi trông thấy.
Không ngờ Già Dương Phù lại hiệu quả như vậy rõ ràng.
Tôi nhìn Lý mặt rỗ dựng ngón tay cái, ném đi Thiên Lang Tiên đã mất đi hiệu lực trên mặt đất, chậm rãi tới gần nữ quỷ.
Vốn dĩ bà ta bắn tôi là dựa vào cảm giác, mục tiêu đột nhiên biến mất, bà ta tựa hồ có chút mê man đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Vừa hay tiện cho tôi hành động, sau khi đã xáp lại đủ gần, tôi móc trong túi ra chu sa ném tới!
Khi nữ quỷ kịp nhận ra thì muốn né tránh đã chậm, bị chu sa đánh trúng, trên người phát ra tiếng cháy xèo xèo.
Bà ta hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái, nhưng lại không tấn công.
Lúc này đã qua giờ Tý là giờ âm khí mạnh nhất trong ngày, bà ta biết mình không phải là đối thủ của tôi, liền quyết đoán lắc mình biến mất.
Tôi vừa muốn đuổi theo lại phát hiện trên mặt đất có một cây cung có hình dạng cổ quái.
Hiển nhiên nữ quỷ vừa rồi là âm linh sống nhờ vào cây cung, nếu âm vật đã xuất hiện, tôi cũng không cần đuổi theo nữa.
Tôi bảo Lý mặt rỗ cầm lấy cây cung, sau đó tôi đến mép giường nhìn Kim lão bản, phát hiện hắn hô hấp vẫn bình thường thì nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này Diệp Thần nghe thấy động tĩnh thì dẫn người chạy tới, hỏi tôi thế nào rồi.
Nếu nữ quỷ đã hoảng sợ mà bỏ chạy, thậm chí còn từ bỏ việc sống nhờ vào cây cung, tôi nghĩ đêm nay khẳng định bà ta sẽ không dám đến nữa, liền bảo Diệp Thần trở về ngủ tiếp.
Sau đó tôi mở đèn bàn, cầm cây cung cẩn thận nghiên cứu.
Cây cung này hình như là làm bằng đồng thau, mặt ngoài nhiều nơi đã lộ ra màu xanh đồng, nhìn kỹ sẽ phát hiện có khắc rất nhiều ký hiệu và một số đồ hình động vật nhỏ.
Đây hình như là vũ khí chuyên dụng của cung thủ người Mãn Thanh, chỉ từ bề ngoài thì căn bản không nhìn điều gì.
Nhưng vừa sờ tay vào, tôi mới ý thức được cây cung này không đơn giản.
Rõ ràng mặt ngoài đã rỉ sét không còn hình dáng ban đầu, nhưng sờ vào lại cảm thấy bóng loáng, trong đó còn chứa sự hơi nóng rõ ràng, giống như sờ vào một khối than củi cháy vậy.
Nghĩ đến lời Diệp Thần nói, Kim lão bản từ khi đi săn thú ở núi Trường Bạch trở về mới nổi điên.
Tôi cảm thấy hắn hẳn là có liên quan đến cây cung này, hiện giờ phải chờ hắn tỉnh lại đã!
Cho dù tôi biết nữ quỷ không hẳn sẽ trở lại nhưng vẫn ôm cung suốt một đêm.
Khi tia nắng đầu tiên xuất hiện, tôi nhẹ nhàng thở ra, đánh thức Lý mặt rỗ rồi giao cung cho hắn, trở về phòng ngả đầu ngủ một giấc.
Khi tôi thức dậy thì Kim lão bản cũng đã tỉnh, nhưng hắn hoàn toàn không nhớ gì về việc tối qua, chỉ là dường như mình đang ngủ lại bị nhéo lên người.
Sau khi rửa mặt, tôi lấy cung trong tay Lý mặt rỗ, chuẩn bị dò hỏi Kim lão bản.
Nào ngờ tôi chưa mở miệng, Kim lão bản đã lộ ra ánh mắt nghi hoặc, nói:
“Cung của ta sao lại ở trong tay ngươi?”
“Cung của ngươi?”
Trong lòng tôi vừa động, hỏi tiếp:
“Ngươi để cung ở đâu?”
“Từ lần trước đi săn thú về vẫn luôn để trong nhà.”
Kim lão bản khẳng định.
Thấy hắn nói rõ ràng, tôi cũng không giấu giếm, đem chuyện tối qua nói lại với hắn.
Kim lão bản nghe xong lập tức gọi điện thoại cho vợ mình, bảo bà ta mở kho ra xem thử cây cung đồng thau còn ở đó không.
Kết quả vợ hắn nói kho đã khóa kỹ nhưng cây cung bên trong lại không thấy đâu…
“Hô!”
Kim lão bản ngồi bệt dưới đất, cả người tràn ngập cảm giác vô lực, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, có chút bi quan hỏi:
“Trương đại sư, ta nên làm gì bây giờ?”
Tôi hỏi hắn cây cung này làm sao mà có.
Hắn có chút sợ hãi nhìn cây cung một cái, sau đó mới từ từ kể lại.
Rất nhiều ông chủ lớn đều có những sở thích riêng, tỷ như có người yêu mỹ nữ, có người thích đi săn, hoặc là sưu tập đồ cổ gì đó.
Mà Kim lão bản lại là một người đã thích săn thú còn mê cả đồ cổ.
Lúc trước hắn săn thú ở núi Trường Bạch về, trùng hợp đã gặp một đại thúc người Mãn bán cung tiễn.
Hắn liền có hứng thú, kết quả liếc mắt một cái đã nhìn trúng cây cung này, bỏ ra 1 vạn tệ mua về.
Sau đó hắn lại muốn thử cây cung này, lại đến núi Trường Bạch.
Kết quả sau lần đó bị nữ quỷ cuốn lấy.
Kim lão bản nói đến đây vẻ mặt tràn đầy hối hận, không ngừng mắng kẻ bán cung cho hắn.
Tôi cười không nói gì, từ đáy lòng lại có chút khinh bỉ hắn, chính mình nhãn lực không tốt mua phải âm vật còn trách người khác…
Vì tối qua mọi người đều không ngủ ngon nên ăn cơm xong mọi người về phòng ngủ bù.
Tôi vừa về phòng chuẩn bị ngủ tiếp, lại thấy Lý mặt rỗ đang lo lắng sốt ruột đi vào, dường như có tâm sự gì.
“Sao, nhớ vợ à?”
Tôi nói giỡn, nhưng sắc mặt hắn vẫn khó coi.
Tôi ý thức được có điều không thích hợp, trực tiếp ngồi dậy.
“Trương gia tiểu ca, ngươi có biết tối qua ta đã gặp cái gì không?”
Lý mặt rỗ nói như sắp khóc, nhưng tôi lại cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì hôm qua chúng tôi vẫn luôn ở cạnh nhau, dù là sau đó tôi giữ cây cung còn hắn thì ngủ tôi cũng không cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.
“Rạng sáng khi ta đang ngủ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân sàn sạt, mới đầu ta tưởng là ngươi nên không để ý.”
“Kết quả tiếng bước chân càng lúc càng nhẹ khi có khi không, ta ý thức được không đúng liền đột nhiên mở mắt ra, sau đó thấy một bóng trắng xách đao chém tới đầu của ta, may mà m Dương Tán ở bên cạnh, ta kịp thời lấy ra đỡ, bằng không ngươi sẽ không gặp lại huynh đệ ta nữa rồi!”
Tôi nghe Lý mặt rỗ nói xong, trong lòng đột nhiên chấn động.
Tối qua nữ quỷ mặc trang phục có màu sắc và hoa văn của Mãn tộc, mà Lý mặt rỗ lại gặp bóng trắng cầm đao tập kích.
Điều này cho thấy biệt thự ít nhất có 2 âm linh, hơn nữa bóng trắng lại có thể không bị m Dương Tán đánh tan, hiển nhiên còn lợi hại hơn nữ quỷ nhiều.
Từ việc việc tối qua mà nói, 2 âm linh này đều không yếu, nếu bọn họ muốn giết Kim lão bản, đó là việc dễ như trở bàn tay.
Nhưng bọn họ lại không xuống tay mà chỉ không ngừng tra tấn Kim lão bản.
Điều này thật có chút kỳ quặc, tôi cẩn thận suy nghĩ, sau đó thương lượng với Lý mặt rỗ một kế hoạch.
Sau đó chúng tôi ngủ cả một buổi sáng, giữa trưa ăn cơm xong tôi về phòng, Lý mặt rỗ theo kế hoạch lặng lẽ rời khỏi biệt thự.
Buổi chiều ngoài biệt thự đột nhiên có tiếng ô tô.
Tôi nhìn qua cửa sổ, vừa lúc thấy xe dừng lại, sau đó 2 nam 1 nữ từ trên xe bước xuống.
Nữ nhân tuổi tác khá lớn, ít ra cũng phải 60 tuổi, là một bà lão ăn mặc nghiêm túc.
Còn 2 nam nhân đại khái khoảng 40 tuổi, 3 người đứng đó liền có một cỗ khí tức kì lạ khó mà gọi tên.
Tôi có chút tò mò về thân phận của bọn họ, nhưng Kim lão bản dù sao cũng là một ông chủ lớn, có mấy người bạn trong giới cũng là chuyện bình thường, nên tôi cũng không quản bọn họ nữa.
Tôi nằm trên giường không bao lâu, dưới lầu đột nhiên có tiếng quăng ném đồ vật đổ vỡ.
Sau đó là tiếng Kim lão bản và bà lão cãi nhau.
Vốn tưởng rằng chỉ nói một hai câu là thôi, ai ngờ bọn họ căn bản không hề dừng lại.
Tôi rất muốn đi xuống khuyên nhủ nhưng đây là việc riêng của Kim lão bản, cũng không tiện nhúng tay.
Lúc này hành lang có tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó Diệp Thần nôn nóng đi vào, thở hổn hển nói:
“Trương đại sư, lão bản lại mất khống chế…”
“Cái gì?”
Tôi đi chân trần lao xuống lầu, phát hiện lúc này hai mắt Kim lão bản đã đỏ quạch, cả khuôn mặt vặn vẹo nhìn qua vô cùng dữ tợn.
Trong tay hắn cầm một ly thuỷ tinh, tựa hồ muốn ném về phía bà lão có khí chất kia, cũng may đã bị mấy vệ sĩ đè lại.
Kim lão bản không ngừng giãy giụa, hai mắt chằm chằm bà lão, trong miệng kêu to:
“Ta phải giết các ngươi, trả mạng ngạch nương ta đây…”
Nghe được lời này, tất cả mọi người đều không hiểu ra sao.
Tôi lại mơ hồ bắt được một chút manh mối!
Ngạch nương là cách con cái gọi mẹ vào thời kỳ Mãn Thanh, mà tối qua chúng tôi lại gặp nữ quỷ vừa hay là người Mãn, chẳng lẽ bà ta là mẹ của âm linh này?
Nghĩ đến Lý mặt rỗ tối qua thiếu chút nữa đã chết trong tay bóng trắng nọ, lòng tôi nhảy lên, đột nhiên nhớ ra bây giờ đang là ban ngày!
Ban ngày ban mặt mà có thể nhập vào người sống, điều này nói rõ bóng trắng đó còn lợi hại hơn so với Lý mặt rỗ miêu tả…
Đang lúc đại não tôi xoay tròn, đột nhiên có tiếng kêu thảm thiết.
Tôi lấy lại tinh thần nhìn lại, khiếp sợ phát hiện Kim lão bản đã thoát khỏi sự khống chế của 4-5 vệ sĩ, lúc này đang điên cuồng lao tới phía bà lão.
Bà lão kia sợ hãi đến choáng váng, ánh mắt dại ra đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích.
Tôi biết không thể tiếp tục chờ đợi, lập tức cắn chót lưỡi xông tới phun lên trán Kim lão bản một ngụm tinh huyết!
Thân thể hắn đột nhiên cứng lại.
Tôi thừa dịp vung tay tát lên mặt hắn một tát.
Sau đó Kim lão bản run rẩy, hai mắt vừa đảo liền hôn mê bất tỉnh.
Cùng lúc đó, tôi mơ hồ thấy một bóng trắng ở trong đám người phiêu đãng một vòng rồi biến mất.
Xem ra ban ngày mặc dù nó có thể xuất hiện nhưng cũng phải dựa vào thể xác con người.
Tôi không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Diệp Thần thấy Kim lão bản hôn mê thì vội hỏi tôi sao lại như vậy.
“Hắn chỉ bị âm linh nhập thể, nghỉ ngơi rồi sẽ tỉnh lại, đừng lo lắng.”
Tôi gật đầu nói, cái gọi là ‘lòng bàn tay đánh xác, mu bàn tay đánh hồn’, dùng lòng bàn tay đánh người thì thứ đau đớn là thân thể, dùng mu bàn tay đánh người thì thứ đau đớn là hồn phách, cho nên rất nhiều địa phương đều có sự kiêng dè không dùng mu bàn tay để đánh người!
Tôi vừa rồi chỉ định cầu may dùng chiêu này, không ngờ thật sự có tác dụng.
Diệp Thần dẫn người đỡ Kim lão bản lên lầu nghỉ ngơi, sau đó bà lão nọ tiến lên tỏ vẻ cảm tạ tôi.
Nói chuyện mới biết, thì ra bà lão này là mẹ của Kim lão bản, còn 2 người trung niên còn lại là đệ đệ của Kim lão bản.
Bọn họ nghe nói Kim lão bản bị quái bệnh thì lo lắng tới thăm, không ngờ ban ngày ban mặt mà Kim lão bản đã nổi điên…
Sau đó tôi lại biết thêm rằng Kim lão bản có một điều cổ quái, đó chính là ngày thường vẫn tốt, nhưng khi gặp người thân bạn bè sẽ trở nên thô bạo.
Tôi nghĩ điều này khẳng định có liên quan đến những gì âm linh đã trải qua khi còn sống!
Xẩm tối mẹ của Kim lão bản đã cùng 2 đệ đệ của hắn rời đi, trước khi đi đã giao phó cho tôi nhất định phải chăm sóc cho Kim lão bản.
Sau khi trời tối đen Kim lão bản vẫn chưa tỉnh lại.
Diệp Thần liền mời tôi dùng cơm, còn hỏi tôi Lý mặt rỗ đã đi đâu.
“Hắn có chút việc về nhà, có lẽ mấy ngày sau mới quay lại.”
Tôi tùy tiện tìm một lý do qua loa đáp lời, tiếp đó nói với Diệp Thần đêm nay cứ nghỉ ngơi như bình thường, bất luận nghe thấy động tĩnh gì cũng không được phát ra tiếng động, càng không được rời khỏi phòng.
Diệp Thần nghe xong thì ngưng trọng gật đầu.
Nếu 2 âm linh đó chỉ tra tấn Kim lão bản, hẳn là sẽ không làm hại những người khác.
Dù sao bọn Diệp Thần cũng không giúp được gì, không bằng tránh xa một chút, tránh cho gặp phải đau khổ!
Khoảng 11 giờ đêm, tôi tắt hết đèn trong biệt thự, sau đó ra ngoài biệt thự leo lên một cây đại thụ, bôi lên mí mắt vài giọt nước mắt bò, nhìn không chớp mắt vào phòng của Kim lão bản.
Không bao lâu, tôi đã thấy một bóng dáng mơ hồ, nhìn kỹ thì nhận ra đó là nữ quỷ tối qua.
Bà ta lập tức đi tới chỗ Kim lão bản.
Tôi không lập tức ra tay, mà nhẫn nại muốn xem thử rốt cuộc bà ta muốn làm gì.
Chỉ thấy bà ta đi đến trước giường nhìn chằm chằm Kim lão bản một hồi lâu, sau đó ô ô mà khóc.
Tiếng khóc bi thảm đến cực điểm, trong thống khổ còn có phẫn nộ.
Tôi không tự chủ được mà cảm thấy đồng tình với bà ta, thương tiếc cho bà ta.
Theo lý tôi ở bên ngoài còn có thể nghe thấy tiếng khóc, vậy Kim lão bản khẳng định có thể nghe thấy, nhưng hắn lại hoàn toàn không có phản ứng, ngủ như lợn chết.
Lúc này nữ quỷ giơ hai tay, lấy ra thứ gì đó nhắm ngay vào Kim lão bản.
Tôi nhìn kỹ thì phát hiện ra trong tay bà ta chính là cái cung bằng đồng thau!
Ban ngày rõ ràng tôi đã cất nó đi, sao giờ lại xuất hiện trong tay bà ta?
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, nữ quỷ liền đã nhắm vào Kim lão bản mà giương cung bắn tên.
Ngay lập tức Kim lão bản phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Thì ra tiếng mà bọn Diệp Thần nghe thấy lúc trước là như vậy mà ra.
Đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, tôi lập tức kiên định hơn nhiều, nhảy xuống tuần tra một vòng quanh biệt thự, cũng không phát hiện ra tung tích của nam âm linh kia.
Chỉ có một mình nữ quỷ thì cũng không khó đối phó.
Tôi sao có thể bỏ qua cơ hội này, lập tức lấy ra một lá Già Dương Phù, phong bế dương khí trên người, nhẹ nhàng đi vào hành lang, cắn ngón tay vẽ đơn giản một đồ hình Ngũ Hành Trận trên hành lang.
Ngũ Hành Trận chú trọng tương sinh tương khắc, kim mộc thủy hỏa thổ chuyển hóa, người hiểu có thể lợi dụng quan hệ trong đó mà dễ dàng thoát đi.
Nhưng người không hiểu căn bản là không ra được, cuối cùng chỉ có thể bị vây chết bên trong.
Cây cung mà nữ quỷ cầm trong tay tự nhiên là thuộc hỏa, mà thủy khắc hỏa, cho nên tôi liền đem ống nước nhắm vào phòng, như vậy nữ quỷ sẽ bất tri bất giác mà vào trong trận.
Sau đó tôi quay về phòng lấy m Dương Tán, theo cửa sổ trèo lên ban công phòng Kim lão bản.
Thừa dịp nữ quỷ không chú ý căng m Dương Tán ra nhắm đỉnh đầu nữ quỷ đánh tới!
Điều làm tôi ngàn vạn lần không ngờ là khi nữ quỷ còn chưa phát hiện ra, cây cung trong tay bà ta lại đột nhiên nhích động, nhảy dựng lên nhắm tới m Dương Tán.
Sau đó cây cung phanh một tiếng gãy làm hai đoạn.
Nữ quỷ thấy m Dương Tán thì kêu thảm một tiếng, sau đó không quay đầu lại mà chạy tới hành lang.
Bà ta khẳng định là sẽ xông vào trận.
Tôi không vội đuổi theo, mà đau lòng nhặt lên cây cung đã gãy thành hai đoạn, vừa rồi nó đánh tới m Dương Tán là có thể thấy cây cung này có linh tính, bị hỏng như vậy thực sự đáng tiếc.
Lúc này bên ngoài có tiếng gào tê tâm liệt phế của nữ quỷ.
Tôi mỉm cười mở cửa phòng, bà ta quả nhiên đã bị nhốt trong Ngũ Hành Trận!
Tuy rằng Ngũ Hành Trận của tôi so với bước chân của bà ta không lớn hơn bao nhiêu, nhưng bà ta bất luận chạy trốn từ hướng nào đều sẽ bị hút về điểm ban đầu tựa như con lật đật.
Dần dần nữ quỷ không còn sức lực, thấp giọng khóc nức nở.
Tôi không chịu nổi nữ nhân khóc, lòng mềm ra chuẩn bị thả bà ta đi, dù sao bà ta cũng không phải là đối thủ của tôi.
Ai ngờ tôi còn chưa giải trận, nữ quỷ bỗng nhiên cười ha hả.
“Hoàng thượng, mở to mắt ra nhìn xem đám con ngoan của người này, ha ha ha.”
Tiếng cười của nữ quỷ đột nhiên trầm thấp:
“Đáng thương cho A Ba Hợi ta cả đời làm mẹ, lại bị đứa con tự tay mình nuôi lớn hại chết, ông trời ơi! Vì sao ngươi không chủ trì công đạo cho ta…”
Tiếp đó nữ quỷ hai mắt đỏ lên, hung tợn nhìn chằm chằm vào tôi phảng phất như muốn xé nát tôi.
Sau đó lại chủ động lao tới ống nước!
Tất cả xảy ra chỉ trong chớp nhoáng, sau khi tôi phục hồi lại tinh thần, thân ảnh nữ quỷ đã tiêu tán trong gió.
Tôi nhìn hơi nước trên ống bốc lên, cả người như không có gì chống đỡ, vô lực ngã xuống đất.
Vừa rồi nữ quỷ nói một lời cuối cùng đã giúp tôi biết rõ thân phận của bà ta, là nữ nhân mà hoàng đế khai quốc của Đại Thanh: Nỗ Nhĩ Cáp Xích yêu nhất: A Ba Hợi.
A Ba Hợi thông minh, thiện lương, xinh đẹp, là hiền thê mà Nỗ Nhĩ Cáp Xích khó khăn lắm mới có được trong lúc đánh thiên hạ.
Đồng thời cũng là một người mẹ tốt, yêu thương 3 đứa con hết mực, thật là quý giá đến mức ngậm trong miệng sợ tan, giữ trên tay sợ rơi.
Nhưng sau khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích bệnh chết, ba người con của bà vì mạng sống đã dưới sự bức bách của Hoàng Thái Cực mà dùng dây cung siết cổ bà tới chết.
Khi A Ba Hợi chết hẳn là đã coi mọi thứ là cát bụi, cho nên sau khi chết mới không tin vào tình thân trên thế giới này, hận những thân nhân và bằng hữu của Kim lão bản.
Nếu âm linh này là A Ba Hợi, vậy bóng trắng kia không nghi ngờ gì chính là Đa Nhĩ Cổn, con trưởng của A Ba Hợi.
Đa Nhĩ Cổn khi còn sống là kỳ chủ Chính Bạch Kỳ của Mãn Thanh, cho nên thân mặc đồ trắng.
Bởi vì mang tiếng giết mẹ nên Đa Nhĩ Cổn vẫn luôn tự trách, cuối cùng sau khi làm Nhiếp Chính Vương chuyện đầu tiên hắn làm là truy phong mẹ mình làm Hoàng hậu.
Có lẽ vì báo đáp tình thương của mẹ, âm linh Đa Nhĩ Cổn mới luôn đi theo A Ba Hợi?
Tôi không khỏi tự trách, chính ứng vào câu ‘ta không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết.’
Tuy rằng tôi chưa từng muốn tiêu diệt A Ba Hợi nhưng đã gián tiếp bức tử bà ta…
Từ khi làm nghề này, tôi chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, nội tâm không khỏi có chút dao động.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận