Paganini được coi là nghệ sĩ violin vĩ đại nhất lịch sử, dù rằng hậu thế không thể kiểm chứng được điều này khi mà thời đó chưa có máy ghi âm để ghi lại các tác phẩm ông trình diễn.
Chỉ có điều, một con người nổi tiếng khó tính và sành nghệ thuật như đại thi hào Đức Goethe, khi được chứng kiến một chương trình biểu diễn của Paganini đã phải thốt lên:
"Tôi thậm chí đã không có đủ căn cứ để gọi đó là một áng mây hay những tia nắng mặt trời.
Bởi vì, tôi đã cảm nhận được một điều gì đó vụt qua, kỳ diệu như sao băng và không có đủ thời gian để hiểu được nó".
Nổi tiếng với vai trò của một nghệ sĩ violin, bằng tài năng trác tuyệt của mình, Paganini nhanh chóng chinh phục được đông đảo khán giả.
Các nhà phê bình âm nhạc không ngớt lời ca ngợi tài năng biểu diễn "thần sầu quỷ khóc" của ông.
Trong 3 năm 1828-1831, Paganini đã biểu diễn tại 40 thành phố của nước Đức, ngoài ra ông còn có những chuyến biểu diễn ở Séc và Ba Lan.
Điều đặc biệt là trong các chuyến lưu diễn này, với tư cách nghệ sĩ độc tấu, Paganini không hề cần tới sự hỗ trợ của các nhạc công khác.
Và đây là điều rất hiếm xảy ra với các nhạc công từ trước tới nay.
Người ta ghi lại rằng, trong các chương trình biểu diễn của Paganini, khán phòng bao giờ cũng chật ních.
Nhiều khán giả đã phải ngồi giữ ghế trước khi buổi biểu diễn bắt đầu tới cả tiếng đồng hồ.
Tất cả các văn nghệ sĩ danh tiếng nhất ở châu Âu, như Rossini, Donizetti, Liszt, Heine, Muset, Delacroix, George Sand, nếu có điều kiện đều không bỏ lỡ cơ hội để được nghe tiếng đàn từ đôi bàn tay tuyệt diệu của "nhà phù thủy" Paganini.
Có kẻ đố kị đã gán cho ông đủ các biệt danh gớm ghiếc, nào là "quỷ satan", "kẻ bán linh hồn cho quỷ", "con quỷ đội lốt người"...
Bản thân Paganini thoạt tiên còn tỏ ra thích thú với những lời đồn đại đó.
Thậm chí ông còn tận dụng chúng để lôi cuốn những khán giả tò mò, thích cảm giác mạnh.
Đến với các buổi hòa nhạc, ông thường sử dụng các gam màu đen: Đi trên cỗ xe ngựa màu đen, do những con ngựa đen kéo, và áo choàng ông mặc cũng màu đen.
Trên sân khấu, ông "khủng bố" khán giả yếu bóng vía bằng mái tóc dài đen xõa xượi, khuôn mặt xanh tái, hàm răng bị gãy một chiếc và phong thái biểu diễn chập chờn ma quái.
Trong lúc chơi đàn, nhiều khi tròng mắt ông trợn ngược phía sau, toàn thân đung đưa như một xác chết.
Những ngày cuối đời, Paganini nhiều lúc cũng muốn lên tiếng cải chính những điều thiên hạ đồn thổi về mình, cũng như những điều huyễn tưởng do chính bản thân ông góp phần gây dựng nên.
Tuy nhiên, mọi sự đã muộn.
Trước khi giã biệt cõi đời, Paganini còn từ chối việc làm lễ rửa tội ở nhà thờ.
Điều này vô tình càng làm cho Giáo hội vốn sẵn ác cảm càng thêm có cái nhìn cay nghiệt đối với ông.
Thi hài Paganini vì thế đã không thể được an táng một cách bình thường mà phải cất giữ trong một tầng hầm nhiều năm.
Mãi sau này, nhờ nỗ lực của người con hiếu thảo của ông, thi hài nhà danh cầm mới được đưa về mai táng tại quê hương.
— Theo Lê Tấn Huy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận