Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Linh dị
  3. Thương Nhân Âm Phủ (Dịch)
  4. Chương 482: Chiếc rương huyền thiết

Thương Nhân Âm Phủ (Dịch)

  • 10 lượt xem
  • 1347 chữ
  • 2025-11-14 09:37:21

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Âm phong thổi không lâu, khi chúng tôi bước vào thì âm phong cũng ngừng thổi.

Chúng tôi cầm đèn pin tìm cả nửa ngày.

Đầu Trọc rốt cuộc đã phát hiện ra điều dị thường!

Hắn phát hiện trên mặt đất lát đá xanh có một chỗ màu sắc nhạt hơn chỗ khác một chút, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy.

Tôi đi tới quỳ rạp trên mặt đất nhẹ nhàng gõ vài cái, nghe thấy tiếng thịch thịch, nghe qua là biết bên dưới có khoảng trống.

Tôi không kiềm được vui sướng, kích động chạy ra xe lấy cờ lê, cắm vào khe hở trên mặt đất, sau đó dùng sức cậy lên.

Một khối đá xanh đã bị cạy ra.

Lý mặt rỗ và Đầu Trọc mau chóng giữ lấy phiến đá, sau đó dùng sức xốc qua một bên.

Bên dưới lộ ra một cửa động đen nhánh, cùng lúc đó một cỗ âm phong từ cửa động thổi ra.

Tôi mau chóng kéo bọn họ tránh qua một bên, chờ âm phong tản ra hết mới đi xuống.

Dưới cửa động có một cầu thang nhỏ, đi mười mấy bậc đã hết.

Tôi ngửi thấy một mùi thi xú mãnh liệt, dường như trong động có một cái xác đang phân huỷ.

Dù Lý mặt rỗ ở phía sau chiếu đèn, nhưng nơi này âm khí quá dày đặc, ánh sáng cũng không chiếu được xa.

“Cẩn thận một chút!”

Tôi lại dặn dò một câu, sau đó cẩn thận đi về phía trước sờ soạng, chỉ sợ không cẩn thận sẽ chạm phải cơ quan bên trong.

Đi được mấy chục mét, phía trước xuất hiện một cái bàn bát tiên.

Lúc này chúng tôi đã quen với bóng tối, miễn cưỡng tôi có thể nhìn thấy trên bàn có mấy cái mâm đỏ, mâm trái cây và đồ cúng đã sớm khô héo.

Trên mặt bàn có một lớp bụi thật dày, dường như rất nhiều năm không có người quét tước.

Sau cái bàn là một cái kệ gỗ, trên đó có một loạt những cái bình màu đen, sau mỗi cái bình là hình vẽ một người.

Phỏng chừng đó là liệt tổ liệt tông Hầu gia.

Tôi hướng về phía bọn họ vái một vái, âm thầm nói:

“Vô ý quấy rầy, xin đừng trách tội!”

Lúc sau tôi vòng qua bàn bát tiên, tiếp tục đi về phía mùi thi xú.

Đầu Trọc có lẽ cũng là lần đầu tiên tới nơi thế này, trên đầu đã sớm toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Hắn bịt mũi, ho cũng không dám ho đi theo.

Rất nhanh tôi đã đến nơi có mùi thi xú, phát hiện ở đó không có thi thể, mà là một cái rương sắt màu xanh đen.

“Đây có lẽ là thứ mà người đàn bà đó nói, sao lại thối như vậy?”

Lý mặt rỗ quan sát cái rương, nhưng tìm nửa ngày cũng không biết mở ở đâu.

Cái rương này dường như là không mở được!

Đầu Trọc rút súng ra, nói:

“Nếu không thì dùng súng thử xem?”

Tôi suy nghĩ một hồi, cũng chỉ có cách này.

Tôi mau chóng lui lại.

Đầu Trọc nắm cái rương pằng pằng hai tiếng.

Chúng tôi lại tiến lên, phát hiện trên rương xuất hiện một vết nứt.

Xem ra cái rương này là do thợ khéo đúc nên, một khi đóng lại, cơ quan bên trong sẽ tự động gắn lại.

Khi viên đạn bắn vào sẽ gây chấn động làm cơ quan bị lệch vị trí, cho nên cái rương mới mở ra.

Tôi mau chóng tiến đến mở rương ra, mặc kệ mùi gay mũi bên trong.

Vốn tưởng rằng sẽ có bảo vật gì, không ngờ bên trong lại là đầu của Hầu Tam Nhi!

Đầu Trọc đi theo tôi ngó lên, thấy như vậy thì nhịn không được, ngồi xổm trên mặt đất mà nôn mửa.

Tôi cũng không khỏi một trận sông cuộn biển gầm trong bụng.

Mấy tiếng trước còn thấy hắn và Cao Nhị Hổ ở trong sân đánh nhau, sao hiện giờ đã bị người ta cắt đầu đặt ở đây?

“Trương gia tiểu ca, mau đi thôi! Chúng ta khẳng định là bị người đàn bà kia chơi rồi.”

Lý mặt rỗ lúc này cực kỳ bình tĩnh, kéo tôi và Đầu Trọc đi.

Tôi vừa nghe bỗng nhiên nhận ra, vợ Hầu Tam Nhi có vấn đề!

Nhưng cô ta chủ động đưa chìa khóa từ đường cho tôi, còn cố tình nói cho tôi biết đồ cổ giấu trong rương sắt, mục đích là gì đây?

Cô ta không sợ tôi thấy cái đầu này sẽ trở về tìm cô ta tính sổ sao?

Hay là cô ta cho rằng tôi không thể ra khỏi đây?

Nghĩ vậy tôi đột nhiên sinh ra một tia dự cảm bất tường, hoảng loạn kêu lên:

“Mau, mau đi ra!”

Đáng tiếc đã không kịp.

Tôi vừa dứt lời đã nghe trên đầu có tiếng trầm vang, phiến đá chúng tôi cậy lên lúc trước đã bị người ta lấp lại.

Cùng lúc đó, trước mặt chúng tôi đột nhiên có một đạo hắc ảnh.

Hắc ảnh dần dần trở nên rõ ràng, nhìn hình dáng gầy yếu rõ ràng là quỷ hồn của Hầu Tam Nhi.

“Tam ca ngươi yên tâm, huynh đệ nhất định sẽ báo thù cho ngươi!”

Đầu Trọc sợ hãi, nơm nớp lo sợ nói.

“Báo thù?”

Hầu Tam Nhi cười âm trầm, sau đó lạnh lùng nhìn Đầu Trọc nói:

“Kẻ đáng chết nhất là ngươi! Nếu không phải ngươi đánh thức Lữ Bố, ta sẽ không chết!”

Hắn cũng không thèm nhìn chúng tôi, nhào đến chỗ Đầu Trọc.

Tôi mau chóng căng m Dương Tán ra che trước mặt Đầu Trọc.

Chỉ thấy m Dương Tán toả ra vòng tròn Thái Cực hai màu trắng đen.

Hầu Tam Nhi kêu thảm thiết một tiếng, vội vàng lui lại, sau đó hung tợn nhìn tôi:

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là vì sao ngươi muốn tìm hắn báo thù? Kẻ thù của ngươi là Lữ Bố.”

Tôi lạnh lùng nói.

Hầu Tam Nhi vẻ mặt dữ tợn nói:

“Nếu không phải do hắn, âm linh Lữ Bố sẽ không thức tỉnh!”

Hầu Tam Nhi vô cùng phẫn nộ, không giống như đang nói dối.

Vì sao Lữ Bố lại thức tỉnh cũng là vấn đề tôi vẫn luôn suy nghĩ.

Vì thế tôi hạ mình hỏi Hầu Tam Nhi xem rốt cuộc là có chuyện gì?

Hầu Tam Nhi tuy hận Đầu Trọc thấu xương, nhưng đối với m Dương Tán lại thập phần kiêng kị.

Do dự một chút cuối cùng vẫn nói chân tướng ra.

Thì ra để thu hút khách hàng, Đầu Trọc đã lấy cái tên Bế Nguyệt Giai Nhân đặt cho khách sạn.

Mỗi ngày còn làm cái gì mà party nam nữ, tìm một đám nữ nhân tới hấp dẫn khách hàng.

Cái này cũng chưa tính là gì.

Vì để hợp với cái tên này, Đầu Trọc đã không tiếc tiền mời họa sĩ vẽ mấy bức họa Điêu Thuyền treo ở tầng cao nhất.

Những bức họa đó đều không mặc quần áo, thập phần lộ liễu.

Người hiện đại nhìn còn đỏ mặt, huống chi là cổ nhân 2000 năm trước?

Mà Lữ Bố và Điêu Thuyền tình cảm rất sâu đậm.

Lúc trước khi Lữ Bố bị giết ở Bạch Môn Lâu, Điêu Thuyền vốn có thể sống nhưng lại trung trinh với Lữ Bố, cuối cùng hai người đã cùng chết.

Âm linh Lữ Bố thấy người trong lòng mình bị khinh bạc, tự nhiên là vô cùng phẫn nộ, nhắm đúng hôm khai trương đã đốt một ngọn lửa lớn.

Là đệ nhất chiến thần thời Tam quốc, Lữ Bố cả đời kiệt ngạo khó thuần, không cam lòng thần phục bất luận kẻ nào, chỉ quỳ gối trước váy Điêu Thuyền.

Điều này cũng dẫn tới cái chết thảm của hắn ngày sau.

Nhớ trước đây Lữ Bố ở Hổ Lao Quan một người một ngựa cầm Phương Thiên Họa Kích, đại chiến với Lưu Quan Trương lợi hại thế nào?

Mà nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được, còn mang cái danh gia nô ba họ.

Cho nên trong lòng hắn có ba chấp niệm.

Một là Điêu Thuyền, hai là thanh danh của mình, cuối cùng là nỗi hận đối với những thủ hạ năm đó đã phản bội hắn!

Con trai vị quan chức kia là hậu nhân của Ngụy Tục, vào ngày khách sạn khai trương đã đến dự.

Làm Lữ Bố tưởng lầm là Ngụy Tục muốn hại mình, cho nên đã giết chết người đó.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top