Tôi thấy trong ba lô còn một cái xẻng nữa, liền vén tay áo lên đào cùng lão.
Tôi mặc dù yếu hơn Lão Dược, nhưng nói thế nào cũng có chút khí lực, một lát sau đã đào ra một cỗ quan tài.
Lão Dược nói với tôi, Kim Ngư Trạc là móc từ trong này ra.
Tôi hỏi Lão Dược có thể mở quan tài không?
Lão Dược lại kiên quyết lắc đầu.
Mỗi nghề đều có quy củ riêng, Lão Dược đã nói không được, vậy khẳng định là không được.
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói:
"Tiếp tục đào xuống, ta muốn xem quan tài này có gì cổ quái!"
Lão Dược rất ít nói, không giống như Lý mặt rỗ luôn khoác lác, nghe tôi nói xong thì không hai lời tiếp tục đào xuống.
Hai chúng tôi rất nhanh đã đào cỗ quan tài lên, cỗ quan tài này dùng gỗ bách làm thành, nhìn chi tiết thủ công và kiểu dáng, chí ít cũng đã chôn mấy thập niên, nhưng quan tài lại không chút hư thối, hiển nhiên là có điều quỷ dị.
Tôi đi quanh quan tài hai vòng, hỏi Lão Dược người ở trong đó là ai?
Lão Dược nghĩ nghĩ rồi nói:
"Giàu!"
Hẳn là một địa chủ.
"Ngoại trừ Kim Ngư Trạc, ngươi còn tìm được bảo bối gì khác không?"
Tôi hỏi.
Lão Dược ừ một tiếng:
"Viên!"
Sợ tôi nghe không hiểu, lão còn dùng tay vẽ một chút. Lão Dược hẳn là ý chỉ đồng bạc, chính là tiền thời dân quốc, bởi vì trên đó in chân dung Viên Thế Khải cho nên dân gian đều gọi nó là Viên đại đầu.
Hỏi một câu, Lão Dược chỉ đáp một chữ, còn lại phải tự lý giải, tiếp tục như thế thì lúc nào mới có thể tìm được mấu chốt của vấn đề a!
Khi tôi đang sầu muộn, Lão Dược bỗng nhiên lấy trong ba lô ra bốn thanh thép, cắm vào bốn phía mộ huyệt.
Ngay sau đó lão lại lấy một cái chiếu, cố định bốn góc cái chiếu trên các thanh thép.
Tịch tử già mộ (Chiếu che mộ), đây là muốn thủ tục phải làm khi khai quan a.
Tôi có chút không hiểu nhìn Lão Dược.
Lão Dược nhìn tôi cười quái dị một tiếng, chỉ vào Lý mặt rỗ đang đi trộm ngô, ý tứ là lão không thể động thủ, muốn để Lý mặt rỗ khai quan.
Đây cũng là cách tốt! Tôi lập tức hiểu ý, gọi Lý mặt rỗ:
"Lý mặt rỗ, tới đây! Có chuyện cần phiền ngươi."
Hắn nghe thấy lập tức hấp tấp chạy tới:
"Chuyện gì? Có phải đào được âm vật gì đáng tiền không?"
Tôi cười một cái, sau đó bảo hắn xuống dưới cạy mở quan tài.
"Cái gì, ngươi bảo ta khai quan?"
Sắc mặt hắn trắng nhợt, lông mày nhăn lại.
"Sao, không dám?"
Tôi khẽ cười nói.
"Không phải không dám."
Lý mặt rỗ khó khăn nói:
"Loại chuyện khai quan này Lão Dược hay làm, lão có kinh nghiệm hơn ta nhiều, chúng ta đừng đoạt lấy bát cơm của người khác..."
Lão Dược nghe xong tung một cước đạp Lý mặt rỗ xuống mộ huyệt.
Lý mặt rỗ lập tức ngã xuống, hùng hùng hổ hổ đứng lên.
Tôi thay Lão Dược giải thích:
"Quan tài này Lão Dược đã mở một lần rồi, làm gì cũng có luật lệ, lão nói không thể mở lần hai, vậy thì tuyệt không thể mở lần hai! Chỉ đành vất vả ngươi."
Lý mặt rỗ tức giận nói:
"Lão Dược không được, không phải còn có ngươi sao?"
Tôi đành phải nói mình đứng ở phía trên ứng đối phó với tình huống bất trắc, nếu có âm vật âm linh gì đó thì có thể kịp thời ứng phó.
Lão Dược cũng xuống dưới, ở bên cạnh từng câu từng câu chỉ huy Lý mặt rỗ, làm Lý mặt rỗ tức giận chửi ầm lên:
"Mẹ kiếp, ngươi có thể nói hết một lèo không? Giữa ban ngày ban mặt ngươi muốn coi xiếc khỉ ư."
Lão Dược yên lặng nói:
"Ngu!"
Tôi ở trong lòng thay Lão Dược bổ sung cho hoàn chỉnh một chữ kia.
Rất lâu sau, Lý mặt rỗ rốt cục đã nạy được nắp quan tài, có lẽ là vì Lão Dược đã mở một lần nên dù có mùi thi xú khó ngửi nhưng cũng đã giảm bớt đi rất nhiều.
Tôi tiến đến bên cạnh nhìn một chút, phát hiện quan tài mặc dù hoàn chỉnh không thiếu sót, nhưng thi thể bên trong đã nát rữa, chỉ còn một đống xương trắng.
Lão Dược tuyệt đối là một tên trộm mộ có lương tâm, chỉ lấy tiền tài, không phá hư thân thể người chết, trong quan tài mỗi một khúc xương đều được sắp xếp đúng trật tự, một chút cũng không thay đổi. Nhưng bảo bối thì đã sớm bị Lão Dược đem đi bán.
Lý mặt rỗ đưa cổ nhìn thoáng qua, mắng:
"Lão Dược, tên vương bát đản nhà ngươi, tay chân thật đúng là sạch sẽ, một mẩu đồ vật cũng không còn."
Lão Dược trừng mắt liếc hắn một cái, cũng không mở miệng.
Vì sao trong cỗ quan tài này không có Kim Ngư Trạc, chẳng lẽ là tôi sai lầm rồi sao? Vấn đề căn nguyên không ở trong ngôi mộ này.
Nhưng Lý Hiểu Linh mới tự sát một thời gian ngắn như vậy, sao có thể có sức mạnh như của quỷ vương? Rốt cuộc là sai ở đâu?
Lúc này, Lão Dược dường như phát hiện ra cái gì, bỗng nhiên ngồi xuống, nắm chút bùn đất lên mũi ngửi. Mắt lão sáng lên, cao hứng vung tay loạn xạ.
Tôi vội vàng hỏi Lão Dược phát hiện ra cái gì?
Lão Dược chỉ vào mộ huyệt, nói:
"Phía dưới còn có một ngôi mộ khác."
Lý mặt rỗ lập tức cười như điên, không khách khí mắng:
"Đánh rắm, ai lại hạ táng quan tài chồng lên quan tài, uổng cho ngươi lão luyện hành nghề lâu năm, lời này cũng nói ra được."
Lão Dược không để ý tới hắn, cứ đào thật nhanh.
Tôi vội vàng cầm xẻng đào cùng lão.
Nhưng đến khi trời tối, chúng tôi vẫn chỉ đào được bùn đất mà cũng không có gì khác.
Lý mặt rỗ ở một bên nói:
"Thế nào? Ta nói rồi, Lão Dược này thật kém cỏi mà."
Lão Dược như không nghe thấy, buông xẻng, chỉ lên bầu trời nói:
"Muộn."
Sắc trời đã quá muộn, không thể đào tiếp.
Trộm mộ có quy củ của trộm mộ, tôi đành phải cùng Lão Dược leo lên.
Lý mặt rỗ liên tục thúc giục chúng tôi về đi ngủ.
Nhưng Lão Dược lại ngồi bên cạnh quan tài, ra hiệu tối nay ngủ ở đây, sáng mai tiếp tục đào.
Lý mặt rỗ sợ vãi tè ra quần.
Còn tôi lại đồng ý với Lão Dược:
"Được, cứ làm như thế."
Lý mặt rỗ chỉ có thể tuyệt vọng lắc đầu:
"Điên rồi, điên cả rồi! Một lão già điên cùng một tiểu tử điên."
"Bớt nói nhảm, ngươi không quen có thể tự mình về nhà mà ngủ. Nhưng nơi này hoang vu, muốn trở về tối thiểu cũng phải mất mấy tiếng, vạn nhất gặp phải cái gì bẩn thỉu..."
Tôi cố ý hù dọa Lý mặt rỗ.
Lý mặt rỗ mau chóng ngồi xuống bên cạnh tôi, không dám lên tiếng nữa.
Lão Dược có lẽ thường xuyên ngủ ngoài trời, rất nhanh đã nhóm một đống lửa.
Chúng tôi nướng mấy bắp ngô nửa sống nửa chín, tùy tiện ăn vài miếng rồi đi ngủ.
Dù ở vùng rừng núi nhưng may mắn là có lửa sưởi ấm, cho nên tôi rất nhanh đã ngủ say.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận