Nhất Sơ quát to,
"Ngươi đã chết, sớm nên đầu thai, không nên làm chuyện nghịch thiên!"
"Hừ, bản tướng quân gánh vác đại nghiệp Triệu quốc nhất thống thiên hạ, sao có thể dễ dàng buông tha."
Triệu Quát nện một kiếm lên Bát Diện Hán Kiếm, mạnh mẽ đánh bay Nhất Sơ ra ngoài, trường kiếm lại chỉ lên trời phóng thích vô tận âm khí.
Nhất Sơ không đứng vững được, trực tiếp ngã vào bùn đất.
Trùng hợp thay chỗ đó có một cái đầu lâu vừa mới từ dưới đất ngoi lên.
Đáng thương cho bộ xương khô ngủ say dưới đất hai ngàn năm, vừa mới thấy ánh mặt trời đã bị Nhất Sơ đập vụn.
Rốp! Máu huyết sớm đã biến thành màu đen bắn tung tóe.
Nhất Sơ nào có e ngại bẩn thỉu, cầm kiếm tiếp tục công tới.
Triệu Quát không thu kiếm, tay phải hắn cầm kiếm chỉ lên trời, tay trái đối phó với Nhất Sơ.
Triệu Quát quả nhiên lợi hại, một cánh tay trái lại có thể tung hoành tới lui dưới Bát Diện Hán Kiếm mà không hề có sơ hở.
Nhất Sơ công liên tiếp bảy tám kiếm, đều bị Triệu Quát hời hợt hoá giải.
Từ đầu tới cuối y chỉ đứng yên không nhúc nhích, thậm chí đầu cũng không chuyển…
Mẹ nó, thực lực khác biệt rõ ràng như vậy sao?
Bạch Mi thiền sư đứng trên sơn cốc, lộ ra vẻ khẩn trương,
"Nhất Sơ đạo hữu gặp nguy hiểm, chúng ta thi triển phương án hai đi."
"Phương án hai?"
Tôi đang sững sờ, Bạch Mi thiền sư đã cầm tràng hạt, như mãnh hổ vùn vụt lao xuống.
Tôi giờ mới hiểu được, phương án hai là trực tiếp động thủ.
Nói đến động thủ, tôi thân là người trẻ tuổi đương nhiên không thể thua kém một lão hòa thượng, lập tức rút Thiên Lang Tiên đánh một cái giòn vang giữa không trung.
Trần liên trưởng tựa hồ chưa từng thấy tràng diện khủng bố như vậy, nhưng hắn tốt xấu vẫn là quân nhân, lập tức rút súng, phanh phanh mấy tiếng bắn nát ba cái đầu lâu.
Tôi dùng Thiên Lang Tiên Pháp mở đường, múa roi vun vút.
Kỳ thật khô lâu binh nhân số tuy nhiều, nhưng trí tuệ lại kém xa so với con người.
Trải qua hai ngàn năm bị đại địa ăn mòn, đầu óc của bọn chúng cơ hồ đã không thể như bình thường, chỉ có thể chết lặng nghe theo mệnh lệnh của Triệu Quát.
Ba người chúng tôi theo sát Bạch Mi thiền sư, một đường giết tới bên người Triệu Quát.
Y trợn mắt nhìn chúng tôi, cười lạnh nói,
"Đã tới đông đủ, ha ha, vậy đưa các ngươi lên đường trước..."
Tôi không muốn nói nhảm, trực tiếp vung Thiên Lang Tiên quấn lấy kiếm của Triệu Quát, định giật lấy trường kiếm.
Triệu Quát phản ứng cực nhanh, thấy trường kiếm bị quấn chặt, lập tức hạ kiếm xuống, lắc một cái mạnh mẽ thoát khỏi Thiên Lang Tiên.
Nhưng như vậy, Triệu Quát phải tạm thời dừng việc phục sinh binh sĩ.
Cùng lúc đó, Bạch Mi thiền sư đã xuất thủ, tràng hạt nhắm vào cổ Triệu Quát.
Kiếm của Nhất Sơ cũng theo đó mà tới, một vòng hàn quang đâm vào hai mắt Triệu Quát.
Y nhíu mày, đối với sự vây công dường như không thèm để ý tới chút nào.
Khi tất cả vũ khí sắp chạm vào người y, Triệu Quát đột nhiên như quỷ mị phóng tới đỉnh núi chỗ chúng tôi đứng trước đó!
Sau đó y lại giơ kiếm, âm khí xanh biếc không hề cố kỵ lại bay thẳng lên tầng mây, thanh âm của y càng lộ ra vẻ cuồng vọng.
"Các ngươi vì sao nhất định phải ngăn cản đại nghiệp báo thù của ta? Hừ, ta đã hiểu rồi, các ngươi là hậu nhân của Tần quốc, ta muốn giết người Tần quốc, các ngươi tự nhiên là muốn ngăn cản ta."
Triệu Quát hét lớn với đám khô lâu binh,
"Các huynh đệ Triệu quốc, giúp ta giết chết bọn người Tần quốc này!"
Lời còn chưa dứt, đã có ngàn vạn khô lâu binh vây quanh chúng tôi.
Nếu là mười mấy khô lâu binh chúng tôi còn có biện pháp đối phó, nhưng đám khô lâu binh này như thủy triều lao tới, chúng tôi căn bản là không có cách đối địch.
Mặc dù trong tay bọn chúng đều là vũ khí bằng đồng rỉ sét, nhưng chúng tôi cũng chỉ là thân máu thịt.
Một khi bị vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài, chúng tôi cũng chỉ có thể thuận theo ý trời.
Lúc này Trần liên trưởng đã hết đạn, mà mấy người chúng tôi mặc dù có thể ngăn cản nhất thời, nhưng nguy cơ cũng đã rõ ràng.
Chúng tôi liều chết chiến đấu muốn vọt tới chỗ Triệu Quát trên đỉnh núi.
Mà đám khô lâu binh lại không cần mạng vây quanh chúng tôi đẩy lùi về phía dưới, chúng tôi cách đỉnh núi càng lúc càng xa.
Tôi kinh ngạc phát hiện, khô lâu binh mặc dù ngã xuống nhanh, nhưng tốc độ đứng lên còn nhanh hơn.
Chúng tôi có thể tạm thời đánh nát chúng, nhưng dưới ánh trăng chiếu xuống, đám khô lâu binh xương vỡ thịt nát lại có thể trong chốc lát đứng lên, dần dần phục hồi thành những khô lâu binh hoàn chỉnh.
Mẹ nó!
Đây rõ ràng là đại quân bất tử mà?
Có cần nghịch thiên như thế không?
Tất cả chúng tôi đã lâm vào tuyệt cảnh, dữ nhiều lành ít.
Càng đánh càng xa mục tiêu, chúng tôi đã có chút mỏi mệt nhụt chí.
"Bạch Mi thiền sư, ngài có phương án ba không?"
Trong tuyệt cảnh, tôi vô lực hô.
Bạch Mi thiền sư vung tràng hạt, đánh nát một cái đầu lâu, trong lúc cấp bách đã chậm rãi trả lời,
"A di đà phật... Bần tăng không có phương án ba."
Lúc này, Nhất Sơ thản nhiên nói,
"Phương án ba... Chạy!"
"Chạy, chạy sao?"
Tôi có chút kinh ngạc hỏi.
Giờ phút này, trong lòng tôi nghĩ nếu mấy chục vạn đại quân tử vong ra khỏi sơn cốc, không biết sẽ gây ra tai hoạ lớn thế nào.
"Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đun!"
Nhất Sơ nói.
Tôi không thể không thừa nhận, đây là những lời có đạo lý nhất mà Nhất Sơ nói kể từ khi tôi biết hắn đến nay.
Nhưng sự tình đã đến nước này, bất luận thế nào tôi cũng không muốn từ bỏ.
Trần liên trưởng nghe thấy chạy, vội vàng chỉ vào xe bọc thép ở nơi xa bị khô lâu binh bao phủ nói,
"Chúng ta chỉ cần lên xe là có thể đè bẹp khô lâu phóng ra ngoài."
Tôi nhìn Triệu Quát trên đỉnh núi lộ ra nét cười gằn, biết hôm nay không có cách nào bắt được hắn, chỉ nhẹ gật đầu,
"Vậy đánh về phía xe bọc thép!"
Đang nói, bỗng nhiên một tiếng cười từ trong bóng tối truyền đến,
"Ha ha, đánh không lại thì muốn chạy, cháu ngoan, ngươi thật sự là không cho ta thể diện a!"
Thanh âm kia trung khí mười phần, uy nghiêm bá đạo, cho tôi một cảm giác rất thân thiết quen thuộc.
Đây chẳng phải là thanh âm của ông nội sao?
Tôi vừa mừng vừa sợ, biết là ông nội đến trợ trận, vội vàng quay đầu, chỉ thấy người mặc áo Tôn Trung Sơn, chắp hai tay chậm rãi đi tới.
"Ông nội, sao người lại tới đây?"
Tôi biết rõ đây là một câu vô nghĩa, nhưng vẫn không kìm lòng đặng hô lên.
"Thế nào, thấy ta tới không vui ư?"
Thân ảnh ông nội như ẩn như hiện, người chỉ vào Triệu Quát ở đỉnh núi nơi xa nói,
"Triệu tướng quân! Ngươi đã chết hai ngàn năm, vì sao còn nghĩ quẩn. Ngươi không sợ vĩnh viễn không được siêu sinh sao?"
Triệu Quát tựa hồ cũng không biết thân phận của ông nội, dữ tợn nói,
"Lão đầu ở đâu ra, đừng xen vào việc của người khác."
Ông nội cười,
"Ta là âm sai, đương nhiên là có tư cách quản chuyện của ngươi."
Nghe được câu này, tôi vội vàng hỏi,
"Ông nội, người là âm sai, vậy có thể ngăn cản Triệu Quát phục sinh 45 vạn đại quân hay không?"
"Thiên cơ bất khả lộ."
Ông nội lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng vuốt chòm râu nói,
"Triệu tướng quân, chỉ cần ngươi buông kiếm, thu hồi những âm binh kia, ta sẽ xem như cái gì cũng không thấy, ngươi cũng có thể chuyển thế đầu thai, thế nào?"
"Không cần nhiều lời, lão đầu!"
Triệu Quát âm lãnh nói,
"Lần này cho dù là Thiên Vương lão tử tới cũng không ngăn được ta."
"Được a, đây là ngươi tự tìm tới, cũng đừng trách ta xuất thủ vô tình."
Nói đến đây, ông nội đột nhiên móc trong túi ra một thanh tiểu đao đen nhánh, thân đao phủ kín hình vảy cá kỳ quái.
Tiểu đao còn chưa lộ mũi, lưỡi đao nhìn như cùn vô cùng, nhưng tôi có thể cảm giác được một cỗ sát khí từ trên mũi đao truyền đến.
Sát khí này thậm chí có thể che kín 45 vạn đại quân đen nghịt trên mặt đất!
Ông nội giơ tiểu đao lên cao, sau đó hai mắt nhắm lại, trong miệng lẩm bẩm nói,
"Thỉnh bảo bối chuyển thân!"
Niệm xong đoạn chú ngữ không giải thích được này, ông nội bỗng mở hai mắt ra.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận