Chúng tôi vừa mới tiến vào rừng không bao lâu, Lý mặt rỗ đã vội vã đuổi theo, tôi hỏi hắn không phải mới vừa nói cái gì mà thà chết không đi hay sao?
Lý mặt rỗ ngượng ngùng nói, mình cũng là người biết nghĩa khí trọng cảm tình nha.
Cuối cùng tôi ép hỏi hắn mới nói, chúng tôi vừa đi không bao lâu, đột nhiên có một nữ nhân gõ cửa xe, hắn nhìn ngoài trông thấy một gương mặt quỷ khí âm trầm đang cười với hắn, hắn sợ hãi nên mau chóng đuổi theo.
Trong rừng tĩnh mịch, tiếng cú mèo cũng không nghe thấy, chỉ có tiếng bốn người chúng tôi dẫm lên lá rụng.
Lúc trước tôi từng nghe trên thời sự đưa tin về rừng tự sát, hàng năm có mấy chục người tới đây tự sát, thường có thi thể, đương nhiên cũng không thiếu người trẻ tuổi tiến vào thám hiểm.
Cánh rừng này tựa hồ có một loại ma lực không nói ra được, thường xuyên có người mất tích bí ẩn, đã từng có đoàn thám hiểm tới đây nhưng cuối cùng chỉ có một nữ nhân đi ra, cô ta lúc ấy đã thần trí thất thường, không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đang đi, Tiểu Nguyệt đột nhiên nắm chặt cánh tay tôi, trầm giọng nói: “Trương ca, huynh không cảm thấy nhiệt độ hạ xuống hay sao?”
Bốn phía đột nhiên dâng lên sương mù trắng xóa, quá mười mét đã không thấy rõ người, đột nhiên có một bàn tay vỗ lên vai phải tôi, sau lưng có tiếng của Lý mặt rỗ: “Tiểu ca, mượn hộp quẹt.”
“Lý mặt rỗ, ngươi không phải đang cai thuốc sao?”
Tôi đang muốn quay đầu, Nhất Sơ chợt quát lên chói tai: “Đừng nhìn phía sau!”
Lúc tôi lấy lại tinh thần, phát hiện Lý mặt rỗ đi bên cạnh tôi, mờ mịt nhìn tôi: “Vừa rồi ta nói chuyện với ngươi sao?”
Ngay sau đó, cái tay kia lại vỗ lên vai trái tôi, lần này thanh âm lại biến thành một nữ nhân xa lạ: “Giúp ta với, không tìm thấy con ta đâu cả...”
Tôi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, liều mạng niệm Đạo Đức Kinh.
Thanh âm kia luôn đi theo tôi, không ngừng nói: “Van cầu ngươi giúp tìm con ta với.”
Nói rồi khóc thút thít, làm người ta sợ hãi.
Tôi chú ý thấy Lý mặt rỗ và Tiểu Nguyệt sắc mặt trắng bệch, bàn tay Tiểu Nguyệt lạnh buốt, có lẽ cũng như tôi đã nghe được âm thanh ấy, sương mù ở đây hẳn là một loại chướng khí nào đó có thể làm nhiễu giác quan.
"A, có người chết!”
Tiểu Nguyệt kêu một tiếng, chỉ về phía một gốc cây hòe lớn, trên nhánh cây có một nam nhân mặc quần áo thể thao treo cổ, đại khái đã chết hơn một tháng, hai chân trần đã đen như mực.
Nhất Sơ ngồi xổm, dùng nhánh cây lấy một đôi giày thể thao ố vàng từ trong lá rụng ra.
Hắn móc trong ngực ra một xấp giấy vàng, xoè ra như một cây quạt “Phốc” một tiếng, trên giấy xuất hiện một ngọn lửa màu lam, tuyệt chiêu này thật là soái vô cùng.
Giấy vàng đã cháy hết, Nhất Sơ mới nhét giấy vàng vào trong giày thể thao, đồng thời miệng thì thào lẩm bẩm cái gì đó.
Một cơn gió lốc cuốn tàn giấy trong giày về phía ngọn cây, tôi ngẩng đầu nhìn đến khi không thấy nữa mới thôi: “Vừa rồi có một nam nhân đi qua đây sao?”
Nhất Sơ hỏi.
Qua mấy giây, đường chỉ ở miệng giày đột nhiên nứt ra, khép mở mấy lần, tựa như đang gật đầu.
Ba người chúng tôi bị một màn này khuất phục triệt để: “Trên người hắn sát khí rất nặng?”
Nhất Sơ lại hỏi.
Chiếc giày lần nữa gật đầu: “Đưa chúng ta đi tìm hắn được không?”
Lần này, chiếc giày lại lung lay, tựa như lắc đầu.”
"Đừng sợ, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi, sau đó sẽ đốt vàng mã cho ngươi.”
Nhất Sơ nói.
Chiếc giày không trả lời, dường như đang do dự, sau đó đột nhiên như có một đôi chân vô hình đeo vào, một trái một phải bước đi vào sâu trong rừng: “Ngươi làm như thế nào vậy?”
Lý mặt rỗ kinh ngạc hỏi: “Ta chẳng làm gì cả, bản thân nó đã là âm vật.”
Nhất Sơ lạnh nhạt nói rồi quay người đuổi theo đôi giày kia:
“Âm vật? Đồ vật hiện đại cũng có thể là âm vật?”
Lý mặt rỗ khó hiểu.
Tôi thì hiểu rõ, âm vật về bản chất là vật có âm linh sống nhờ, vật có lịch sử lâu đời cũng là âm vật, mà vật vừa mới thành hình cũng là âm vật.
Bởi vì loại âm vật này cấp bậc tương đối thấp, cho nên không cần ra sức nhiều, chỉ cần đốt tiền giấy là có thể nhờ nó làm việc cho mình.
“Đuổi theo!”
Nhất Sơ nói.
Chúng tôi đi theo đôi giày thể thao, dần dần đã ra khỏi phạm vi sương trắng bao phủ.
Không biết đi bao lâu, giày thể thao dừng lại bên cạnh một cây đại thụ, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện của một nam một nữ từ một gốc đại thụ khác truyền tới.
"Tiểu Mỹ, tha thứ cho đồ bỏ đi như anh, kiếp sau anh nhất định cưới em.”
“Đừng nói nữa, Tiểu Húc, em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.”
Sau đó là tiếng tảng đá lăn ra, tôi chợt nghĩ không xong rồi, có người treo cổ tự sát, thế là vội vàng chạy về phía đó.
Chỉ thấy một đôi tình lữ trẻ tuổi đang treo cổ trên cây, còn đang giãy dụa, tôi gọi Lý mặt rỗ tới phụ một tay, đỡ họ xuống.
Ai ngờ cô bé kia được cứu thì lại cào cấu, mắng lớn:
“Ai bảo các ngươi lo chuyện bao đồng! Ai bảo các ngươi lo chuyện bao đồng! Ta chết thì liên quan gì đến các ngươi?”
“Ha ha, còn không biết ơn? Ta thật không hiểu bọn trẻ các ngươi, tuổi còn trẻ, có gì mà nghĩ không thông, trời sập xuống còn đỡ được, tại sao phải tự sát?”
Lý mặt rỗ nói.
“Ai cần ngươi lo a, xú đại thúc!”
Cô bé hung tợn trả lời, trang phục của cô bé tương đối lạ, một bên tóc rất dài một bên cơ hồ là trọc lóc, mặc áo khoác da đen, đeo găng tay xỏ ngón.
Thằng nhóc thì nhìn qua có vẻ văn nhược, đeo kính dày như đít chai, vai đeo ba lô.
Tiểu Nguyệt hỏi: “Tiểu muội muội, các ngươi có chuyện gì khó xử sao? Nói ra xem tỷ tỷ có thể giúp được các ngươi không.”
Cô bé nói: “Không phải chuyện của ngươi, a di (dì, thím)!"
Cô bé hỏi Lý mặt rỗ có thuốc lá không, Lý mặt rỗ nói không có, cô bé lấy kẹo cao su ra ăn.
Tôi đột nhiên phát hiện ra trên người cậu bé kia lộ ra âm khí rất nặng, người sắp chết có âm khí thì rất bình thường, nhưng cũng là đến tự sát mà cô bé kia lại không có âm khí.
Tôi chợt nhìn Nhất Sơ một cái, phát hiện hắn cũng đang nhìn tôi, còn khẽ lắc đầu, tựa hồ đang cảnh cáo tôi.
“Các ngươi là bạn học sao? Học trường nào?”
Tiểu Nguyệt hỏi.
Cậu nhóc nói:
“A di, chúng ta ở gần đây, hai chúng ta thật lòng yêu nhau, nhưng cha cô ấy không cho phép, sau đó chúng ta đã bỏ trốn. Ở bên ngoài thực sự không sống được nữa, đành phải tới đây tự sát...”
Tiểu Nguyệt hỏi: “Các ngươi còn có chỗ nào để đi không?”
“Không có, chúng ta mà trở về sẽ bị người nhà đánh chết, chúng ta đã ba ngày chưa ăn cơm, đúng rồi, a di, ta cho ngươi xem thứ này.”
Y nói xong, hai tay thò vào ba lô.
Tôi đột nhiên chú ý tới màu da trên mặt y lại không giống da trên tay.
“Mau tránh xa y ra!”
Tôi hô to một tiếng, một bước tiến lên, đá bay ba lô trong tay y.”
Trong ba lô lăn ra một cái trống nhỏ, có hai cái xương sọ móc ngược, da trống hẳn cũng là da người.
“Thần Tử Cổ!”
Lý mặt rỗ và Tiểu Nguyệt đồng thanh.
“Mẹ nó!”
Vẻ mặt của thằng nhóc trong chốc lát đã thay đổi, âm thanh dần lớn hơn, hắn không biết rút từ đâu ra môt cây chủy thủ, kề lên yết hầu cô bé:
“Đừng tới đây, nếu không lão tử sẽ làm thịt cô ta.”
Thì ra Trình Tiểu Hổ biết đã hết đường trốn, bèn thi triển thuật dịch dung, lột quần áo của người chết đóng vai thành học sinh.
Bản lĩnh bắt chước cử chỉ người khác của y quả thực có thể so với diễn viên chuyên nghiệp.
Mà cô bé kia nhìn qua không như giống bị Thần Tử Cổ khống chế, có lẽ là bị Trình Tiểu Hổ bắt ép.
“Trình Tiểu Hổ, ác giả ác báo, ta khuyên ngươi nên tích chút âm đức đi!”
Tôi nói.
“Ha ha!”
Trình Tiểu Hổ ngửa mặt lên trời cười to:
“Đừng nói với ta cái gì mà báo ứng, ta không tin, những tham quan ô lại kia tại sao không có báo ứng, lão tử trở thành như hôm nay là do bị cái xã hội thối này này ép buộc.”
Lý mặt rỗ mắng nói:
“Đánh rắm, lúc ta còn bé trong nhà nghèo đến nỗi ngay cả một đôi bít tất lành cũng không có, ta cũng không đi ăn trộm ăn cướp, bản thân mình đã không tốt, còn đổ cho xã hội."
Trình Tiểu Hổ cười âm hiểm một tiếng:
“Đúng là đứng đó nói chuyện không đau eo, ai cũng không được lại gần, nếu không ta sẽ cắt cổ họng cô ta!”
Hắn từng bước lui về phía sau, đột nhiên đẩy cô bé về phía chúng tôi, nhặt Thần Tử Cổ dưới đất rồi nhanh chóng xông vào trong rừng cây.
Tôi đang chuẩn bị đuổi theo, lại bị Nhất Sơ kéo lại, Nhất Sơ bình tĩnh nói: “Hắn không chạy xa được đâu.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận