Khắp nơi tan tác, nhưng cũng may những thôn dân này đều không bị nguy hiểm đến tính mạng, tôi tìm vòi nước để rửa ráy sạch sẽ, Tiểu Nguyệt bôi lên vết thương trên vai tôi một chút Vân Nam bạch dược, rồi dùng khăn tay buộc chặt lại, tôi thử cử động bả vai, mặc dù có đau một chút nhưng hoạt động không có gì đáng ngại.
Tôi nói với Tiểu Nguyệt và Lý mặt rỗ lát nữa xe cứu thương sẽ tới, chúng tôi phải mau chóng đi bắt Trình Đại Long.
Khóa cửa đã bị cảnh sát Lương phá hỏng, tôi đi vào phòng khách của biệt thự, đưa tay bật công tắc đèn lại không sáng, có thể là cầu dao tổng đã bị tắt.
Thế là ba người chúng tôi dùng điện thoại chiếu sáng, cẩn thận đi tìm bên trong.
Trong biệt thự tan hoang, tản mát ra mùi nấm mốc, trên mặt đất có rất nhiều hộp thực phẩm đông lạnh, mở tủ lạnh ra, bên trong có một chút thịt và rau quả, Lý mặt rỗ nói Trình Đại Long này thật đúng là kẻ đại môn không ra nhị môn không bước.
"Chỉ sợ là hắn không muốn thôn dân nhìn thấy hình dạng của mình a?"
Tôi cười lạnh nói.
Lực phản phệ của Thần Tử Cổ cực mạnh, hắn sử dụng nó quá nhiều, cuối cùng sẽ biến bản thân thành loại người không ra người quỷ không ra quỷ, mặt mũi đầy nhọt độc.
Phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ đều không có một bóng người, chúng tôi tìm đến nhà vệ sinh, trong bồn tắm có chứa một loại nước lấp lánh màu xanh, tản mát ra mùi vị thuốc Đông y rất kỳ quái, có thể là dùng để tẩy nhọt độc trên người, Lý mặt rỗ ngửa đầu nhìn miếng chụp đèn trên trần nhà.
"Chậc chậc, những kẻ giàu xổi này, có chút tiền là lập tức hận không thể cho toàn thế giới biết, cái phong cách rác rưởi gì thế này, trong phòng tắm cũng treo đèn chùm.”
Lý mặt rỗ còn đang nói, trong bồn tắm sau lưng hắn chợt vươn ra một cánh tay nữ nhân, mang theo bọt nước tung tóe vẩy lên người Lão Lý.
Tôi và Tiểu Nguyệt đều sợ đến ngây người.
Tiểu Nguyệt che miệng liều mạng chỉ vào sau lưng Lý mặt rỗ, hắn lại không hề hay biết:
“A, trên người ta dính thứ gì? Trương gia tiểu ca, ngươi vừa rồi dội phân heo không dội lên người ta đấy chứ, bộ quần áo này là Như Tuyết mua cho ta, mấy nghìn tệ đó...
A!"
Lý mặt rỗ vừa quay đầu lại trông thấy cánh tay kia, sợ hãi ngao một tiếng, hắn quơ lấy giàn treo khăn bằng inox muốn nện xuống nhưng bị tôi cản lại.
"Đó hình như là người sống.”
Tôi nói.
Rất nhanh, một nữ nhân trần truồng lõa thể chui ra khỏi làn nước, cô ta ôm gối ngồi trong bồn tắm, gương mặt ướt sũng bị mái tóc dài che khuất không thấy rõ lắm, tôi thấy tay chân cô ta mọc đầy mủ, có nốt mủ đã nát rữa.
Cô ta toàn thân không có một mảng da nào hoàn hảo.
"Các ngươi đến bắt hắn sao?"
Nữ nhân sâu kín thở dài: “Tự gây nghiệt thì không thể sống, nhất định phải đi đến tuyệt lộ thì mới thấy hối hận, đã quá muộn, quá muộn.”
“Tiểu thư, ngươi là gì với Trình Đại Long?"
Tôi hỏi.
Nữ nhân không trả lời, chỉ nắm tay lại đặt lên bụng, Tiểu Nguyệt khoa tay nói với tôi, đối phương đang mang thai, tôi nhìn kỹ, bụng cô ta quả thực khá to, dường như là đã có thai bảy tháng.
"Nam nhân ngốc, vì tranh giành mà kéo cả bản thân mình vào.”
Nữ nhân vuốt ve phần bụng nói: “Đây đã là con quỷ chết uổng thứ tư rồi...”
Nói xong cô ta từ trong bồn tắm đứng lên, Tiểu Nguyệt lấy quần áo phủ lên người cô ta, nam nữ hữu biệt, tôi và Lý mặt rỗ mau chóng quay lưng đi, Lý mặt rỗ lặng lẽ chỉ lên đầu, ra hiệu rằng nữ nhân này tinh thần không bình thường.
Nữ nhân kia như u linh đi ra ngoài, tôi nghe thấy cầu thang có tiếng kẽo kẹt, đột nhiên cô ta khóc lớn, trong biệt thự yên tĩnh này nghe thấy tiếng khóc quả thực làm người ta phải sợ hãi.
"Nhanh đi lên xem!"
Tôi bảo mọi người mau tới, trên sàn nhà bên cạnh cầu thang có vết máu kéo dài vào trong một căn phòng.
Chúng tôi xông vào, nữ nhân đã ngã trong vũng máu, trên bụng cắm một cái kéo, bên cạnh cô ta có một nam nhân đầy người mủ mụn, quả thực đã không ra hình người, trên trán nam nhân có vết đạn, máu lại không có quá nhiều, nhìn qua có vẻ đã chết được một lúc.
"Mau gọi người tới!"
Tôi hốt hoảng nói.
Tiểu Nguyệt quỳ gối bên cạnh nữ nhân kiểm tra một chút, nói không bị thương chỗ yếu hại, nhưng cái kéo đã cắm vào phần bụng, chạm tới nước ối, e là đứa trẻ bên trong khó giữ được.
Tôi ngắm nhìn bốn phía, trong tủ đặt ba cái bình thủy tinh, bên trong bình dùng nước thuốc ngâm ba thai nhi dị dạng, mới hiểu được nữ nhân nói:
“Con quỷ chết uổng thứ tư" là có ý gì, đứa nhỏ này cho dù sinh ra cũng không sống được.
Nhân quả tuần hoàn, tất có báo ứng, xem ra Trình Đại Long tác nghiệt quá nhiều cho nên lão thiên gia muốn khiến hắn đoạn tử tuyệt tôn!
Lý mặt rỗ đột nhiên phát hiện trên mặt đất có một khẩu súng, đang chuẩn bị nhặt, tôi lập tức lên tiếng ngăn cản.
Tôi chợt tỉnh ngộ, chúng tôi đã sa vào một cạm bẫy ác độc.
Cảnh sát Lương thừa dịp chúng tôi huyết chiến với thôn dân đã bắn chết Trình Đại Long, mang Thần Tử Cổ đi rồi từ cửa sau trốn mất, còn súng thì vứt ở nơi này.
Y định để chúng tôi làm kẻ chết thay!
Tôi dám cá chút nữa cảnh sát sẽ đến vây biệt thự chật như nêm cối, vạn nhất trên súng lại có vân tay của chúng tôi thì hết đường chối cãi, trong phòng mặc dù có vợ của Trình Đại Long, nhưng cô ta thần trí mơ hồ, không thể làm chứng cho chúng tôi.
Nếu là một năm trước, tôi khẳng định sẽ trúng kế một cách đần độn, nhưng một năm qua tôi đã được kiến thức qua các loại âm mưu quỷ kế, đã sớm biết rõ rồi.
Tôi nói với Lý mặt rỗ và Tiểu Nguyệt rằng tình huống không đúng, đừng động vào cái gì, lập tức rời khỏi đây.
Chúng tôi vội vàng xuống lầu, Lý mặt rỗ đi sau cùng hỏi tôi: “Trương gia tiểu ca, ngươi có cảm giác trong phòng này còn có người khác hay không.”
“Đừng nghi thần nghi quỷ, đi mau..."
Tôi theo bản năng quay lại, chợt sợ hãi con mắt suýt thì rơi ra, Lý mặt rỗ đang quay đầu nhìn quanh, một người mặc cảnh phục lặng yên không tiếng động đứng sau lưng hắn.
Lý mặt rỗ nhìn phía trái, người kia đi sang phải, Lý mặt rỗ nhìn phải, người kia lại đi sang trái.
Người kia luôn trốn ở trong góc chết của lão Lý, như u linh ở sau lưng Lý mặt rỗ.
"Kì quái, rõ ràng cảm giác có người.”
Lý mặt rỗ còn đang nói một mình, người kia bất động thanh sắc há miệng, chuẩn bị cắn cổ Lý mặt rỗ.
"Mau tránh ra!"
Tôi một cước đá văng Lão Lý.
Bịch một tiếng, Lý mặt rỗ ngã ngồi dưới đất, lớn tiếng phàn nàn:
“Hôm nay là lần thứ mấy rồi, Trương gia tiểu ca, ngươi có ý kiến với ta cứ việc nói thẳng, đừng hơi một tí lại động thủ...”
Nói được nửa câu, con mắt của Lý mặt rỗ đột nhiên nhìn thẳng về sau lưng tôi.
"Trương ca, mau tránh ra!"
Tiểu Nguyệt thét to.
Tôi nghe thấy phía sau đầu có tiếng thở gấp, vội vàng lộn một cái tránh thoát, một tiếng vang thật lớn, người kia đã cầm bàn trà lên nện vào đầu tôi, may mà tôi phản ứng nhanh, nếu không đầu đã bị đập nát.
Tôi vừa quay đầu lại đã thấy rõ kẻ đánh lén tôi, trên mặt y một mảnh cháy đen, làn da mục nát, lộ ra răng lợi trắng hếu, trên người mặc đồng phục cảnh sát rách rưới, nhưng hình dáng rõ ràng là cảnh sát Lương.
Nhưng bộ dáng này rõ ràng là cương thi đã chết nhiều năm!
Tình thế cấp bách tôi thò tay vào ngực mới nhớ ra Trấn Thi Phù đã bị Lý mặt rỗ phá hỏng hết, trong lòng tôi lại mắng mười tám đời tổ tông của hắn.
Cương thi mở miệng đầy máu nhào tới, đột nhiên một tiếng vang giòn, Tiểu Nguyệt đã nện một bình hoa lên đầu y.
Cương thi bực bội, quay người bổ nhào về phía nàng, làm Tiểu Nguyệt vừa thét vừa chạy đi.
Tôi từ phía sau xoay người ôm lấy cổ cương thi, mặc dù nó gầy gò như que củi, nhưng khí lực vô cùng lớn, hai cánh tay nhấc lên đã quẳng tôi xuống đất, cái mông tôi đau đớn muốn phân làm tám miếng.
Tôi lần mò trên mặt đất, tìm thấy một đoạn dây điện, tôi bất chấp tất cả quấn lên cổ nó.
Cuối cùng cương thi bị dây điện quấn chặt cổ, mặc cho y dùng sức thế nào cũng không thể đuổi theo Tiểu Nguyệt, tôi nghĩ thầm dây điện chất lượng cũng không tồi a!
Lúc này, cương thi chậm rãi xoay người, mở cái miệng đầy răng trắng hếu, nhìn tôi phát ra một tiếng gào trầm trầm.
Hai con ngươi như đốm lửa lấp lóe trong bóng tối phát ra sự nguy hiểm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận