Ra khỏi nhà xác, tôi hỏi cảnh sát Lương: “Vừa rồi trong điện thoại ngươi nói có phát hiện quan trọng, rốt cuộc là phát hiện gì, nói nghe xem?"
“Đi theo ta.”
Y phất tay, dẫn tôi tới phòng làm việc của y, sau đó đưa một tập hồ sơ cho tôi.
Trong đó là ảnh chụp và tư liệu của sáu tên cướp ngân hàng, y nói, căn cứ vào kết quả điều tra của đội hình cảnh, sáu người này đều là công nhân đến từ cùng một công trường.
Người ở công trường nói, sáu người này khi còn sống đã kết bái huynh đệ, bình thường quan hệ rất tốt.
Chỉ là mấy người này không thật thà, đêm hôm khuya khoắt trộm vật liệu đi bán, về sau bị phát hiện nên đã bị chủ lao động đuổi việc, từ đó luôn chơi bời lêu lổng, còn từng có tiền án tội trộm cắp, dù sao chỉ là một đám thất nghiệp.
Cảnh sát Lương chỉ vào một tấm ảnh nói: “Đầu lĩnh bọn cướp là Trình Tiểu Hổ, hắn có anh ruột tên là Trình Đại Long, hai huynh đệ quan hệ bất hòa, cho nên Trình Tiểu Hổ rất ít khi về nhà.”
"Trình Đại Long ở một thôn trang nhỏ cách đây không xa, mấy năm trước bị bệnh nặng, trong nhà không trả nổi tiền thuốc men, về sau hắn đột nhiên phát tài, đã trị dứt bệnh. Người trong thôn nói, một năm trước có một người đàn ông xa lạ dẫn hai đứa bé đến gặp hắn, còn ở lại một thời gian dài, ta nghi ngờ Trình Đại Long có vấn đề.”
Tôi trả tài liệu cho y, hỏi: “Vậy ngươi định lấy tội danh gì để bắt giữ hắn?"
“Ta đã xin lệnh của viện kiểm sát, tội danh mưu sát, bọn cướp khẳng định là bị hắn hại chết .”
Cảnh sát Lương đáp.
"Thế còn âm vật trong tay hắn, ngươi đi điều tra như vậy, hắn khẳng định sẽ cá chết lưới rách kéo ngươi chôn theo.”
Tôi lo lắng nói.
"Đúng vậy a, cho nên việc này còn phải nhờ ngươi ra mặt.”
Cảnh sát Lương cười nói: “Việc không nên chậm trễ, đêm nay chúng ta lên đường đi!"
“Được, ta cũng có ý này.”
Tôi gật đầu, chợt nhớ tới một việc, hỏi: “Cảnh sát Lương, Trình Đại Long và ngươi có thù riêng sao?"
“Vì sao hỏi vậy?"
Y nheo mắt lại, tựa hồ có vài phần đề phòng, mặc dù chỉ lóe lên một cái rồi biến mất nhưng vẫn bị tôi bắt được.
Hắn khẽ cười nói: “Ta hiểu rồi, ngươi có phải muốn nói, hung thủ đêm hôm khuya khoắt xông vào cục cảnh sát thật ra là nhắm vào ta? Nói thật khi ta đảm nhiệm chức vụ đội trưởng đội hình cảnh đã đắc tội không ít người, bị người khác oán hận cũng là bình thường.”
Tôi nghi ngờ y nói dối, nhưng không tiện làm rõ, vẫn là đi một bước tính một bước đi.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, chúng tôi tới hành lang xem xét, phát hiện hai cảnh sát đang ngăn Lý mặt rỗ không cho vào.
Lão Lý nách kẹp hai búp bê bơm hơi, tay trái cầm một túi xách da rắn, tay phải cầm một con gà trống đang nhảy nhót tưng bừng, bộ dáng thực sự quá khả nghi, khó trách cảnh sát không cho hắn vào.
Đi cùng còn có Tiểu Nguyệt.
Cảnh sát Lương vội vàng đi tới giải vây cho Lý mặt rỗ, tôi hỏi Tiểu Nguyệt sao lại tới đây?
Tiểu Nguyệt bĩu môi nói vừa tan làm đã đến chỗ tôi, thấy cửa tiệm khóa thì gọi điện cho Lý mặt rỗ, quả nhiên tôi lại tới cục cảnh sát.
"Chê ta đi theo vướng bận đúng không?"
Tiểu Nguyệt thè lưỡi, bấm lên cánh tay tôi một cái.
"Ta sợ nàng gặp nguy hiểm mà!"
Tôi giải thích.
"Ta cũng không phải trẻ con, ta có thể tự bảo vệ mình.”
Tiểu Nguyệt cười nói.
Lý mặt rỗ hạ các thứ xuống, lau mồ hôi trên trán nói: “Trương gia tiểu ca, lần sau còn muốn mua những thứ này thì chính ngươi đi mua đi a! Vừa rồi trên đường ta bị một cảnh sát giao thông cản lại, trông thấy thứ ta cầm còn tưởng rằng ta là biến thái, nói đến gãy lưỡi mới cho đi.”
“Đây là thứ đêm nay phải dùng đến sao?"
Cảnh sát Lương hỏi.
Tôi nhẹ gật đầu, mở túi ra kiểm tra một chút, võ phục của quan lại Thanh triều, dây gai, bột xương sọ, lươn đều có đủ, tôi khen ngợi Lý mặt rỗ một câu.
"Những thứ này có tác dụng gì vậy?"
Tiểu Nguyệt chỉ vào búp bê bơm hơi, cố nín cười.
"Nàng sẽ biết ngay thôi.”
Tôi tỏ vẻ thần bí.
Cảnh sát Lương hỏi có cần thêm mấy cảnh sát đi cùng không?
Tôi suy nghĩ nhiều người chẳng những dễ dàng đánh cỏ động rắn, còn tăng phần nguy hiểm, liền nói:
“Chỉ cần bốn người chúng ta là được.”
Ba người chúng tôi ngồi một chiếc xe, cảnh sát Lương lái xe của y, nửa giờ sau đã tới thôn trang của Trình Đại Long.
Lúc này mặt trời còn chưa xuống núi, cửa thôn có mấy người nhàn rỗi ngồi xổm hút thuốc trông thấy có xe tới, lập tức hiếu kì nhìn lại.
Cảnh sát Lương tiến đến lên chỗ bọn họ hỏi nơi ở của Trình Đại Long, lúc này hắn đang mặc một thân thường phục.
"Ngươi tìm Long ca có chuyện gì?"
Một người nói, ánh mắt tham lam của hắn nhìn chằm chằm vào Tiểu Nguyệt.
Vì để cho hành động được thuận tiện, Tiểu Nguyệt mặc quần short jean, áo thun màu hồng rộng rãi, lộ ra dáng người có lồi có lõm.
Nàng đã quen bị người khác nhìn, nên không thèm để ý chút nào, nhưng trong lòng tôi lại có chút không vui.
"Ta là...”
Cảnh sát Lương trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải, Lý mặt rỗ đã mau chóng tới rút thuốc lá ra mời, cười rạng rỡ nói:
“Ta là người của công ty bất động sản, mấy vị này là khách của ta, Trình tiên sinh nói hắn có một ngôi nhà muốn bán, hẹn chúng ta tới xem một chút.”
“Thằng chó Trình Đại Long, không biết trúng quả ở đâu, đến tám phần là chuẩn bị chuyển vào nội thành, cũng không biết đường mà cho các hương thân chút lộc lá.”
Người kia nói xong thì nhổ một ngụm nước bọt, sau đó chỉ đường cho chúng tôi, nói căn biệt thự bắt mắt nhất trong thôn là nhà của Trình Đại Long.
Người kia còn nói, Trình Đại Long trước kia nuôi lợn giống, kiếm tiền bằng việc cho lai giống heo mẹ trong thôn, về sau hắn không làm gì cả, cả ngày ở trong nhà lén lén lút lút, cũng không biết làm cái gì, nhưng tiền kiếm được lại càng ngày càng nhiều.
Chúng tôi cảm ơn người kia rồi lái xe tới gần nhà của Trình Đại Long, thôn trang này dường như rất nghèo, ven đường đều là nhà đắp gạch ngói rách rưới, ruộng đồng mọc đầy cỏ dại.
Duy chỉ có căn biệt thự của Trình Đại Long là đèn đuốc sáng trưng, bên trong còn có tiếng nhạc ca múa nhảy nhót như vũ trường.
Lý mặt rỗ nói: “Thằng cháu trai này, cuộc sống tháng ngày trôi qua thật dễ chịu, không biết dựa vào âm vật kiếm được bao nhiêu tiền rồi.”
“Chúng ta phải xông vào sao?"
Cảnh sát Lương hạ kính xe xuống hỏi.
"Dừng xe ở gần đó, chuẩn bị trước một chút đã.”
Ngay sau đó, chúng tôi lặng lẽ dừng xe trong một mảnh đất hoang cỏ dại mọc đầy, xác định bốn phía không có ai, tôi và Lý mặt rỗ mới hạ đồ trên xe xuống.
Tôi dùng nhánh cây cố định hai con búp bê lại, để bọn chúng đứng trong ruộng, sau đó dùng máu lươn viết tên Ngao Bái và con của hắn lên đó, sau đó lại cho hai con búp bê bơm hơi mặc quan phục Thanh triều.
Cuối cùng đâm rách mào gà trống, dùng máu gà thấm ướt mấy miếng bông gòn, bảo mọi người nhét vào tai.
Máu gà trống có dương khí mạnh nhất trong số tất cả các loài động vật, hẳn là có thể ngăn cản âm thanh của Thần Tử Cổ, tôi căn dặn mọi người, đợi chút nữa bất luận ai gọi cũng không được đáp lời.
Tiểu Nguyệt không yên tâm hỏi tôi, đêm nay không phải sẽ có quỷ đấy chứ?
Tôi nói không, sau đó đưa dây gai dính máu gà trống cho nàng, bảo nàng đứng ở đó, đợi chút nữa khi hai con búp bê bị âm linh phụ thể, lập tức dùng dây thừng trói lại, buộc càng chặt càng tốt.
"Huynh còn nói là không có quỷ!"
Tiểu Nguyệt sợ hãi.
"Hai con quỷ này không hại người đâu, ta cam đoan!"
Tôi cười nói.
Kế hoạch của tôi là như vậy, trước tiên rút lấy âm linh phụ tử Ngao Bái từ trong Thần Tử Cổ ra, như vậy uy lực của âm vật sẽ giảm bớt đi nhiều, sau đó chúng tôi xông vào bắt Trình Đại Long.
Nếu giữa chừng có biến cố gì, đến lúc đó hành sự tùy theo hoàn cảnh là được.
Lúc này Lý mặt rỗ đột nhiên nói:
“Trương gia tiểu ca, không xong rồi, trong nhà thằng cháu kia đã tắt đèn, tám phần là phát hiện ra chúng ta nên chuẩn bị chạy trốn...”
“Mau hành động đi!"
Tôi nói.
Chúng tôi chạy đến gần căn biệt thự, cảnh sát Lương đột nhiên cảnh giác, nói với chúng tôi: “Có động tĩnh.”
Quả nhiên, có mấy đạo nhân ảnh từ trong biệt thự chạy ra, chính là mấy người vừa rồi chỉ đường cho chúng tôi, Lý mặt rỗ nói:
“Các huynh đệ, sao lại chạy đến đây tản bộ, còn chưa ăn cơm à?"
“Không xong, ánh mắt của bọn hắn không đúng!" Tôi nói.
Vừa dứt lời, đám người kia đã quơ gậy gỗ, dao phay đuổi giết chúng tôi, Lý mặt rỗ ngao một tiếng hét thảm, co cẳng chạy đi.
Cảnh sát Lương chuẩn bị bắn chỉ thiên cảnh cáo, tôi đè tay y xuống, làm như vậy không những không có tác dụng mà còn bại lộ thân phận cảnh sát.
Ở nơi thôn trang nhỏ này tư tưởng người dân rất lạc hậu, hay bao che cho nhau, nếu có cảnh sát tới bắt người, lập tức sẽ xuất động toàn thôn cản trở cảnh sát, đến lúc đó cục diện sẽ không thể vãn hồi.
Lúc này Lý mặt rỗ đang kinh hoảng chạy tới, nói đằng sau còn có một đám người nữa đều cầm khảm đao.
Chúng tôi bị vây kín hai mặt.
Đã hết cách, tôi nhìn thoáng qua tường bao nhà Trình Đại Long nói: “Mau trèo vào!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận