Phong Thân Na Na nói, từ đó về sau nơi này không yên bình, sau cải cách, nơi này trở thành cục cảnh sát, có một lần vào ban đêm một cảnh sát trẻ tuổi đang trực ban, đột nhiên nghe thấy trong hành lang truyền đến tiếng bước chân!
Hắn lập tức cầm lên súng tiến đến xem xét.
Tiếng bước chân dẫn hắn đến nhà kho rồi biến mất không thấy tăm hơi, viên cảnh sát giật mình, bởi vì trong kho đều là súng đạn, lại có người dám to gan lớn mật đến cục cảnh sát trộm đồ, nói thế nào cũng phải ngăn cản.
Song khi hắn đẩy cửa nhà kho ra, mới phát hiện một người không có đầu đang quỳ trên mặt đất, hai tay dùng sức đào nền đất đã lát xi măng.
Hắn sợ hãi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, bắn chỉ thiên một phát súng.
Đối phương nghe được tiếng súng thì nhảy dựng lên, chạy đến sau một loạt ngăn tủ thì đã biến mất không thấy.
Sau đó những chuyện tương tự thường xuyên xảy ra, tình huống cơ bản giống nhau, đều là người không đầu đào đất trong kho hàng, mười mấy năm qua đã làm mấy viên cảnh sát bị bệnh tim...
Về sau bọn hắn nghe ngóng bốn phía, mới biết được truyền thuyết về hiếu tử không đầu, đào đất phía dưới nhà kho tìm thấy một cỗ quan tài, trong quan tài là hài cốt của một bà lão, cách đó đã hơn trăm năm.
Mấy ngày sau cảnh sát đã hạ táng bộ hài cốt, nghe nói sáng hôm đó sương mù rất lớn, trong sương mù có một người không có đầu, quay về hướng cục cảnh sát lạy ba cái, về sau cục cảnh sát không còn xảy ra quái sự nữa.
Tôi nghe xong, thầm nghĩ phong thuỷ của cục cảnh sát thật là kém, theo lẽ thường mà nói, người trong cục cảnh sát có thể coi là quân của triều đình, thời cổ đại chính là bộ khoái, sát khí rất nặng, yêu ma quỷ quái dù là ăn gan báo cũng không dám tiến vào a!
Khi mới đến tôi cũng chú ý qua, bố cục phong thuỷ nơi đây không tốt, trước sau đều là ngã tư đường, trong phong thủy gọi là 'Quá âm xuyên tâm cục', không phải là nơi người có thể ở được.
Nếu nơi này không phải là cục cảnh sát, mà là trường học bệnh viện gì đó, không tới một tháng sẽ ngày ngày có quỷ quấy phá đến chết người.
Phong Thân Na Na vừa nói vừa nhìn cảnh sát Lương, phát hiện sắc mặt y có chút không thích hợp liền hỏi: “Lương đội trưởng, ngươi ngủ rồi sao?"
“Không.”
Cảnh sát Lương nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Na Na, đừng nói những chuyện này, ngươi thấy nơi này chưa đủ đáng sợ sao?"
Phong Thân Na Na đỏ mặt nói: “Xin lỗi", đôi mắt lại nhìn tôi, tôi đoán cô ta hẳn là có chuyện muốn nói với tôi.
Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ, hỏng bét, đã sắp nửa tiếng, Lý mặt rỗ sao còn chưa về? Tôi nói muốn đi ra ngoài tìm Lý mặt rỗ, Tiểu Nguyệt cũng muốn đi cùng tôi.
Cục cảnh sát Vũ Hán nằm ở vùng ngoại thành, đêm đến là tối đen như mực, xung quanh trồng rất nhiều cây hòe, phong thuỷ đã không tốt còn trồng loại cây đầy âm khí này, không biết cảnh sát ở đây là gan lớn hay là không hiểu biết.
Ta lấy điện thoại bật đèn pin chiếu sáng đường đi, Tiểu Nguyệt nắm lấy cánh tay tôi theo sát phía sau.
Ta phát hiện Lý mặt rỗ đã buộc kĩ dây kẽm, dây kẽm buộc lên linh đang chỉ cần có âm khí sẽ rung lắc, tạo ra tiếng vang, nhưng lúc này lại không có chút động tĩnh.
Da đầu của tôi ngứa râm ran, mau chóng tới xem xét, lúc này mới phát hiện tất cả linh đang đều bị nhổ xuống, trên linh đang còn lưu lại chút chất lỏng sền sệt, tựa như mủ nước trên người.
"Không xong, hung thủ ở ngay đây.”
Tôi thất kinh kêu lên.
"Trương ca, mau nhìn bên kia!"
Tiểu Nguyệt nói.
Trong đám cây hòe, một bóng người đen sì đang đi về phía này, nhìn quần áo thì tựa hồ là Lý mặt rỗ, nhưng hắn không nói một lời, dù tôi gọi thế nào cũng không có phản ứng.
Bàn tay tôi toát ra mồ hôi lạnh, liền cầm Thiên Lang Tiên trên tay, lại lấy từ trong ngực ra một xấp Trấn Thi Phù, một nửa để lại, một nửa đưa cho Tiểu Nguyệt, nói với nàng nếu như thấy hoạt thi thì dán lên trán đối phương.
Tiểu Nguyệt buồn bực hỏi: “Trương ca, phù không dán keo a, làm sao dán được?"
“Yên tâm, trong bột giấy đã trộn lẫn bột gạo nếp, chỉ cần gặp cương thi, gạo nếp sẽ tan ra, tự động dán vào .”
Tôi giải thích.
Tiểu Nguyệt kêu 'A' một tiếng.
Khi Lý mặt rỗ còn cách tôi mười mấy mét, đột nhiên giương nanh múa vuốt nhào tới, tôi nhướn mày, xem ra hắn đã trúng tà!
Tôi vung Thiên Lang Tiên, quất lên người hắn.
Lý mặt rỗ liền co cẳng chạy.
"Dừng lại!"
Tôi kêu to đuổi theo.
Lý mặt rỗ chạy rất nhanh, trong rừng cây đen kịt một màu, khi một chiếc xe tải đi qua, tôi mượn ánh đèn xe lóe lên khẽ xác định phương hướng, trong miệng niệm chú ngữ, khu động Bắc Đẩu Thiên Lang Quyết, vung roi về phía Lý mặt rỗ.
Roi cuốn lấy mắt cá chân hắn, hắn ngã lăn trên mặt đất.
Tôi nhào tới, dùng roi ghìm chặt cổ hắn, Lý mặt rỗ liều mạng giãy dụa, tôi sờ mũi của hắn, vẫn còn thở, mở tròng mắt nhìn một chút, tròng trắng cũng bình thường.
"Ngươi sao vậy?"
Tôi hỏi.
Lý mặt rỗ liều mạng chỉ vào lỗ tai và miệng của hắn, tôi mới ý thức được rằng hắn không thể nói được cũng không nghe thấy gì.
Tôi hiếu kì mở miệng hắn ra, đầu lưỡi hắn cứng đơ, tựa như một khối đá, hình như bị yêu pháp khống chế.
Tôi lập tức nhặt một nhánh cây, chọc vào đầu lưỡi hắn ba lần, chờ cho máu đen chảy ra, Lý mặt rỗ hét thảm một tiếng.
"Làm ta nhịn gần chết, tên vương bát đản này, ta mà đuổi kịp nhất định phải lột da!"
Lý mặt rỗ hùng hùng hổ hổ nói.
Tôi bảo Tiểu Nguyệt đưa một bình nước khoáng, đốt cháy một lá Trấn Thi Phù, đổ tro vào bình, sau đó dùng nước này rửa tai cho Lý mặt rỗ, sau đó hắn rốt cục đã khôi phục thính lực.
Tôi hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lý mặt rỗ nói vừa buộc xong linh đang, đang muốn về cục cảnh sát, đột nhiên có người từ phía sau gọi tên hắn, Lý mặt rỗ thuận miệng đáp lời, quay đầu đã nhìn thấy một hắc y nhân, trong tay hình như đang ôm thứ gì đó.
Đó hẳn là là một cái trống nhỏ, người kia vỗ nhẹ lên trống, Lý mặt rỗ đột nhiên không nghe thấy gì nữa.
Lý mặt rỗ nghĩ thầm gia hỏa này quá lợi hại, giết chết mình là chuyện trong phút chốc, sợ hãi liền co cẳng chạy.
Hắn ở trong rừng cây chạy trối chết, đột nhiên trông thấy tôi và Tiểu Nguyệt, kích động đến tột đỉnh, không ngờ vừa gặp tôi đã lấy roi quất hắn, đành phải bỏ chạy.
Tôi nghe xong nhíu chặt mày, đây rốt cuộc là trống gì, chỉ vỗ một cái đã làm người ta không nói được không nghe được?
"Ngươi gặp người kia ở đâu?"
Tôi hỏi Lý mặt rỗ.
"Trên đường tới cục cảnh sát.”
Lý mặt rỗ đột nhiên biến sắc: “Hắn sẽ không tới cục cảnh sát chứ?"
“Hỏng bét! Cảnh sát Lương và Na Na vẫn ở đó, mau trở lại tìm bọn họ.”
Tôi lập tức ra lệnh.
Tôi dặn Lý mặt rỗ và Tiểu Nguyệt, bất luận là ai gọi tên bọn họ cũng không được trả lời, nếu không hậu quả khó mà lường được.
Khi chúng tôi chạy về nhà xác, Phong Thân Na Na và cảnh sát Lương đã biến mất, chăn bông ở trên ghế, thi thể bọn cướp vẫn nằm tại nguyên chỗ.
"Để ta gọi điện cho hắn!"
Tôi nói xong liền móc điện thoại ra.
Lý mặt rỗ lại đột nhiên sợ hãi đến mức ngã ngồi trên mặt đất, một cỗ âm phong đột nhiên gào thét mà đến, làm cửa sổ nhà xác xao động đùng đùng, chăn đắp lên thi thể cũng thổi phần phật, dường như thi thể bất cứ lúc nào cũng sẽ đứng lên.
Sa, sa, sa…
Tôi đột nhiên phát hiện, thi thể đang nắm chặt bút trong tay bỗng run run, sau đó chuyển động trong sọt chứa đầy cát, cuối cùng viết ra một chữ.
Đó là chữ 'Oan'!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận