Tôi lập tức nhìn về phía thanh âm, Lão Thử tiền bối đang băng băng mà tới, mặc dù lão đã già nhưng tốc độ lại rất nhanh.
Chớp mắt đã vọt tới trước mặt Tần Minh Hạo, không chút do dự nắm lấy Lôi Đao, vạch lên đầu ngón tay rồi đi về phía Thất Sát.
Tôi vốn đã tuyệt vọng, nhưng thấy Lão Thử tiền bối đến lập tức vui mừng quá đỗi, lại tràn ngập đấu chí, đậu nành trong tay vung ra thỏa thích.
Lúc này Lão Thử tiền bối sục sôi ý chí chiến đấu, khí tràng cường đại, nhìn qua nào giống một lão đầu hèn mọn?
Bộ dáng kia rõ ràng là một vương giả thần cản giết thần, Phật cản giết Phật, cho dù là Thất Sát cũng bị Lão Thử tiền bối chấn nhiếp, trợn mắt hốc mồm mà nhìn.
Lão Thử tiền bối cười lạnh nói: “Một đám vong linh mà thôi, dám ở trước mặt lão phu diễu võ giương oai, hôm nay lão phu cho các ngươi nếm thử Ẩm Huyết Băng Hồn Đao.”
Nói xong, Lôi Đao chém về phía một trong Thất Sát.
Lôi Đao tốc độ cực nhanh, lưu lại một đạo tàn ảnh trong không trung, Thất Sát lập tức tránh né.
Nhưng vẫn có nhất sát không tránh kịp, bị Lôi Đao chém trúng.
Thân thể hắn trong nháy mắt vỡ ra hai nửa, phát ra tiếng kêu rên thống khổ.
Lão Thử tiền bối thừa thắng truy kích, Lôi Đao liên tiếp chém xuống, nhất sát trúng đao cuối cùng hóa thành một đạo ám quang, tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất.
Lục sát còn lại đều bị sự cường hãn của Lão Thử tiền bối chấn nhiếp, nhất thời không dám tiến lên.
Đại Kim Nha lúc trước bị Thất Sát giày vò cho khổ không thể tả, thấy Thất Sát bị áp chế liền hưng phấn kêu to:
“Lão Thử tiền bối, chơi chết đám không cha không mẹ này đi, mẹ kiếp, không cho bọn chúng thấy lợi hại thì chúng còn tưởng chúng ta là mèo bệnh."
Lão Thử tiền bối cười lạnh nói:
“Đánh cho bọn chúng hồn phi phách tán thì có ý nghĩa gì? Xem ta trấn áp bọn chúng đây, cho bọn chúng chịu nỗi khổ bị trấn áp vạn năm.”
Nói rồi Lão Thử tiền bối dũng mãnh xách đao tiến lên.
Lục sát lại sợ hãi, bắt đầu chạy trối chết, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Lão Thử tiền bối đuổi hai bước liền ngừng lại.
Điều này khiến Đại Kim Nha bất mãn, vội vàng hô Lão Thử tiền bối tiếp tục đuổi.
Ai ngờ Lão Thử tiền bối lại phun ra một ngụm máu, thân thể mềm nhũn, rồi ngã xuống đất, ngay cả khí lực nắm đao cũng không có, Lôi Đao ném sang một bên.
Tôi sợ hãi chạy tới:
“Lão Thử tiền bối, ngài sao vậy?"
Lão Thử tiền bối yên lặng cười cười:
“Chấn động tinh nguyên, tiêu hao khí lực, mẹ nó, nhưng còn may, cuối cùng đã dọa cho Thất Sát bỏ chạy...”
Đại Kim Nha đầu óc mơ hồ nhìn Lão Thử tiền bối:
“Tiền bối, nhất định phải kiên trì a, sao chỉ chống đỡ được một lúc như thế?"
Lão Thử tiền bối hung hăng liếc nhìn hắn:
“Cút đi, ngươi thật sự cho rằng lão phu lợi hại như vậy ư, nếu không phải ta vận dụng tinh nguyên, tiêu hao pháp lực, lúc này chỉ sợ đã giống các ngươi biến thành đồ ăn trong miệng Thất Sát a."
"Nếu bọn chúng chậm rời đi thêm một lát, chúng ta đều đã gặp nạn.”
Tôi còn sợ hãi, không ngờ Thất Sát bị thương nặng vẫn lợi hại như vậy, có thể tưởng tượng vào lúc toàn thịnh Thất Sát cường đại cỡ nào.
Mà điều này cũng cho thấy ông nội rất cường đại, có thể trấn áp Thất Sát, uy lực quả thật là không thể khinh thường.
"Mau đỡ ta nghỉ ngơi.”
Lão Thử tiền bối nói:
“Nhân sâm sừng hươu tổ yến vây cá, thứ gì đại bổ thì làm hết cho ta ăn, ta phải mau chóng hồi phục mới được. Nếu không chỉ bằng vào mấy người các ngươi, chỉ có nước làm đồ nhắm cho đối phương.”
Tần Tư Tư lập tức gật đầu, gọi điện cho khách sạn, gọi đồ ăn đưa tới ngay trong đêm.
Sau đó, Tần Tư Tư đi tới trước mặt Tần Điềm Điềm, thất vọng thở dài.
Tần Điềm Điềm đoán chừng là bị dọa phát sợ, vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt ngưng trệ nhìn mặt đất.
Tần Tư Tư ngồi xổm xuống nhìn Tần Điềm Điềm, bất đắc dĩ nói: “Tỷ tỷ, không sao chứ?"
Tần Điềm Điềm hồ nghi nhìn Tần Tư Tư, sững sờ một lát rồi ôm Tần Tư Tư gào khóc:
“Ta đáng chết, ta không phải người, ta sao lại làm ra sự tình hoang đường như vậy! Muội muội, giúp ta, nhất định phải giúp ta a."
Tần Tư Tư nhẹ gật đầu:
“Ngươi là tỷ tỷ của ta, là người thân nhất của ta trên thế giới này, ngươi làm gì sai, ta đều tha thứ. Yên tâm, ta sẽ không nói cho cha chuyện này.”
Tần Điềm Điềm lập tức nói:
“Muội muội, về sau ta nhất định sẽ đối xử tốt với muội, ta nhất định sẽ không tranh đoạt với muội... Oa...”
Tần Điềm Điềm nói rồi lại khóc, nhìn cô ta khóc rất thương tâm.
Nếu không phải tôi đã rõ bản tính của cô ta, e là sẽ tin tưởng Tần Điềm Điềm thật sự hối cải.
"Đừng khóc nữa đừng khóc nữa.”
Đại Kim Nha không nhịn được nói: “Con mẹ nó phiền chết người, mọi chuyện không phải đã được giải quyết rồi sao? Ngươi thật muốn hối lỗi sửa sai, vậy thì mau trả tiền.”
Đại Kim Nha lúc này la hét rất trâu bò, mặc kệ Tần Điềm Điềm, có lẽ là chán ghét sự dối trá của cô ta a?
Mà Tần Điềm Điềm từ nhỏ đã được người bên cạnh nịnh bợ lấy lòng, nhất là Đại Kim Nha càng lấy lòng cô ta, hiện giờ hắn lại có thái độ như vậy, cô ta tự nhiên là giận không kìm được.
Nhưng cô ta vừa định phát cáu, lại cảm thấy có chút không đúng, chỉ có thể hung hăng liếc Đại Kim Nha, chịu nhục hỏi hắn muốn bao nhiêu tiền?
Hắn còn chưa mở miệng, Lão Thử tiền bối đã lạnh lùng nói:
“Giải quyết cái rắm a, mới giải quyết Thất Sát Tỏa Hồn Trận, thanh Lôi Đao này còn chưa giải quyết đâu. Hiện giờ Lôi Đao không có Thất Sát áp chế, e rằng sẽ càng trầm trọng thêm a.”
Lão Thử tiền bối vừa nói xong, đã thấy Tần Minh Hạo vẫn luôn an tĩnh, bỗng nhiên hét lớn, sau đó toàn thân như bị điện giật, điên cuồng run lên.
Nếu không phải trên người bị trói dây thừng, chỉ sợ y sớm đã nhảy dựng lên tấn công người khác.
Tôi giật mình, sợ Tần Minh Hạo thoát khỏi dây thừng, vội vàng chạy tới đẩy ngã y xuống đất.
Cứ như vậy cũng không phải cách a, tôi rõ ràng cảm giác được 'Hồng hoang chi lực' trên người Tần Minh Hạo, con người sao có thể áp chế được?
Tôi đau đầu, vội vàng nhìn Lão Thử tiền bối xin giúp đỡ.
Lão Thử tiền bối nói: “Thi Hương Thảo, mau cho hắn ăn Thi Hương Thảo! Thi Hương Thảo được pháp trận luyện qua, có công hiệu nhất định trong việc áp chế tà linh.”
Tôi không nói hai lời, chạy tới túm một nắm lớn Thi Hương Thảo nhét vào miệng Tần Minh Hạo.
Ai ngờ y bị Thi Hương Thảo giày vò đến không muốn sống, giãy dụa càng lúc càng mạnh, chút xíu đã đẩy tôi ra thật xa.
Tôi ngã không nhẹ, đầu bị va đập, lập tức choáng váng.
Lý mặt rỗ chạy tới đỡ tôi dậy.
Tôi cười khổ không thôi bảo hắn trước tiên ngăn Tần Minh Hạo lại đã rồi nói sau.
Không ngờ chúng tôi còn chưa chạy tới, Tần Minh Hạo đã từ từ yên tĩnh trở lại, sau một hồi lâu như đã ngủ thiếp đi, không nhúc nhích.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, cảm giác không thể kiên trì được nữa, liền nằm luôn xuống đất.
Sau đó tôi được vệ sĩ dìu lên phòng.
Vệ sĩ thu dọn xong tàn cuộc thì đã tìm Tần Tư Tư để từ chức.
Sự tình Tần lão bản đã bại lộ, bọn hắn nối giáo cho giặc, nếu không biết điều, sợ là sẽ bị Tần thị gia tộc nghiền ra bã.
Tần Tư Tư tha thứ cho họ, gật đầu đáp ứng, thậm chí còn cho họ một tháng tiền lương.
Tôi buồn bực hỏi Tần Tư Tư: “Tại sao phải rộng rãi với bọn hắn như vậy? Bọn hắn là phản đồ, các ngươi nhân từ nương tay, đối với việc quản lý nhân viên vô cùng bất lợi a.”
Tần Tư Tư bất đắc dĩ nói: “Ngươi không biết câu nói thà gây sự với Diêm Vương cũng không gây sự với tiểu quỷ sao? Bọn hắn làm việc sẽ không lo trước lo sau như đại nhân vật. Nếu đắc tội đám vệ sĩ này, vạn nhất bọn hắn làm chuyện gì quá khích thì hối hận cũng không kịp.”
Tôi cười khổ không thôi, xét ở đạo lí đối nhân xử thế, tôi thừa nhận tôi không bằng Tần Tư Tư.
Lão Thử tiền bối thân thể chỉ bị hư nhược mà thôi, cũng không bị thương, tẩm bổ xong, khí sắc cũng khôi phục lại không ít.
Trong lòng tôi có rất nhiều nghi hoặc, lập tức hỏi lão: “Lão Thử tiền bối, trước đó Tần Minh Hạo nói sau lưng y cũng có cao thủ, tất cả những chuyện này y đều biết rõ. Cao thủ mà y nói, có phải là...ông nội của ta?"
Lão nhẹ gật đầu: “Có thể tính được chuyện 15 năm sau, e là cũng chỉ có ông nội ngươi a? Ai, ngươi nói lão sao lại lợi hại như vậy, bản sự nhìn người, vừa nhìn đã đoán chắc?"
Tôi ngạc nhiên: “Lão Thử tiền bối, ngài không phải là nói...15 năm trước ông nội ta đã liệu định được sự việc hôm nay? Chẳng lẽ không phải gần đây mới phát giác ra sao?"
Lão Thử tiền bối thở dài: “Thực tế, 15 năm trước thanh Lôi Đao này là do Long Tuyền sơn trang lén bán cho Tần thị. Lúc ấy ông nội ngươi đã cảm thấy có chút kỳ lạ, bắt đầu hoài nghi đệ đệ của Tần Minh Hạo là Tần Minh Hãn, cũng chính là Tần lão bản mà các ngươi nói."
...
"Năm đó ông nội ngươi chỉ có thể bảo đảm Thất Sát Tỏa Hồn Trận có hiệu lực 15 năm, qua 15 năm, Tần Minh Hãn khẳng định sẽ lại ra tay với Tần Minh Hạo, cho nên lúc đó ông nội ngươi đã cảnh báo Tần Minh Hạo!"
...
"Cho tới hôm nay, Tần Minh Hạo vẫn luôn giấu chuyện này trong lòng, không nói cho ai. Ông nội ngươi biết Tần Minh Hạo vẫn luôn nghi ngờ, nhưng dù sao cũng là thân huynh đệ, có thể nào hung ác tuyệt tình như thế?"
"Giờ xảy ra chuyện như vậy, Tần Minh Hạo không tin cũng không được, hắn liền theo lời ông nội ngươi dặn dò năm đó mà làm. Bất kỳ một chi tiết nào đều do ông nội ngươi nhắn nhủ, thậm chí để Giang Bắc Trương gia mời ngươi đến, kẻ cả bộ xương già ta quen biết ngươi, cũng đều là do lão đầu tử này tính toán kỹ."
...
"Ai! Đừng nhìn hiện giờ thế cục rất đơn giản. Nhưng nếu đặt ở 15 năm trước, có thể bố trí thế cục hôm nay thì trí thông minh đó quả thực là cổ kim độc nhất vô nhị. Mẹ nó, sợ là cả đời ta cũng không có cách nào đạt tới cảnh giới đó...”
Lão Thử tiền bối vừa nói vừa hối hận.
Chúng tôi thì đều trợn tròn mắt, một người có thể an bài kế hoạch kín đáo như vậy từ 15 năm trước ư?
Vậy còn là người sao?
Tôi lắc đầu cười khổ, cảm thấy nên gọi ông nội là thần...
Đoán chừng cũng chỉ có thần, mới có thể làm được chuyện vĩ đại như thế.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận