Đến hừng đông, Tần lão bản lại tới, ánh mắt hồ nghi nhìn gian phòng sạch sẽ, hỏi chúng tôi: “Đêm qua đại ca không phát cuồng sao?”
Tần Tư Tư vừa cười vừa nói:
“Nhị thúc, Trương lão bản là có bản lĩnh thật sự, hôm qua chỉ thi triển một chút thủ đoạn đã cường ngạnh áp chế được vong linh, ngươi xem, cha ta hẳn là không bao lâu sau có thể hồi phục bình thường rồi!"
Tần lão bản chạy tới nhìn Tần Minh Hạo, thấy y hết thảy bình thường, Tần lão bản vui đến phát khóc, cầm tay Tần Minh Hạo, kích động không thôi:
“Đại ca, ngươi được cứu rồi, quá tốt rồi. Trương lão bản, thật sự rất cảm ơn ngươi. Trước đó ta còn có chút không tin tưởng ngài, ngài đừng để trong lòng.”
Tôi cười cười nói: “Không đâu.”
Trong lòng tôi thì đang không ngừng chửi mắng hắn, diễn kỹ này thật đúng là không ai sánh được, nước mắt nói có là có, lại không hề bị chột dạ, nói chuyện như thật.
Nếu là tôi, đoán chừng đã sớm nhịn không nổi.
Tần Điềm Điềm lại không diễn tốt như Tần lão bản.
Cô ta cực lực muốn thể hiện ra tâm tình kích động, nhưng diễn lại có chút quá đà, tôi rõ ràng có thể thấy được cô ta đang lo lắng và sợ hãi.
Cô ta lo nếu Tần Minh Hạo thức tỉnh, sự tình cô ta và Tần lão bản thông đồng khẳng định sẽ bại lộ, lúc đó địa vị thiên kim đại tiểu thư sẽ khó mà giữ được.
Tần lão bản diễn xong lại lấy cớ rời đi.
Tần Điềm Điềm cũng rời đi sau đó.
Tôi đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, thấy Tần lão bản và Tần Điềm Điềm đang cãi vã trong trang viên, Tần lão bản nhìn có vẻ rất tức giận, đột nhiên đẩy Tần Điềm Điềm ra rồi tức giận rời đi.
Tần Điềm Điềm tức giận cũng đi theo.
Nhìn thân ảnh hai người, Tần Tư Tư bất đắc dĩ thở dài, lại quay qua Tần Minh Hạo ngẩn người nhìn.
Cho dù là ai gặp phải chuyện này cũng sẽ tuyệt vọng thương tâm a? Dù sao cũng là tỷ tỷ cùng cha cùng mẹ, lại thông đồng với ngoại nhân để muội muội và cha ruột, đây chính là: “lục thân bất nhận” a.
Tôi cũng không biết phải an ủi cô ta như thế nào, đành bảo cô ta ở lại trông coi Tần Minh Hạo, đồng thời cam đoan khẳng định sẽ cứu Tần Minh Hạo, bảo cô ta đừng lo lắng.
Sau đó tôi dẫn Lý mặt rỗ và Đại Kim Nha rời đi.
Chúng tôi chia ba đường, tôi bảo Lý mặt rỗ đi chuẩn bị đồ dùng để bố trận.
Đương nhiên, cái gọi là đồ dùng là thứ tôi nghĩ lung tung ra, dù sao tôi cũng không thật sự bố trận.
Đại Kim Nha thì ở trong biệt thự tìm một nơi kín đáo quan sát động tĩnh, thấy ai khả nghi sẽ báo cho tôi, tôi muốn xác định cao thủ phía sau Tần lão bản, có phải là đang ở gần biệt thự bố trí trận pháp đối phó với Thất Sát Tỏa Hồn Trận hay không?
Tôi thì cầm la bàn đi quanh biệt thự, nói lớn là xem phong thủy, bố trí bảy tử môn của Thất Sát Tỏa Hồn Trận, thực tế chỉ là đi lung tung quanh đó mà thôi.
Đến trưa, Lý mặt rỗ đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc, Đại Kim Nha cũng gọi tới, nói là có một người lùn đang đi quanh biệt thự, thỉnh thoảng tô tô vẽ vẽ trên mặt đất cái gì đó, hỏi tôi có cần bắt đối phương hay không?
Tôi bảo Đại Kim Nha ngàn vạn lần đừng khinh cử vọng động, cứ để cho đối phương bố trí trận pháp, mau chóng chạy đi, tuyệt đối đừng để đối phương phát hiện.
Đại Kim Nha lập tức đáp ứng, không bao lâu sau đã trở về.
Tiếp đến là bố trận, tôi bảo Lý mặt rỗ chôn bảy cỗ hài cốt ở nơi đã lựa chọn trước đó, sau đó trên mỗi hố còn hắt máu chó đen và một nắm muối.
Về sau lại rắc đậu nành quanh biệt thự, dùng dây đỏ và tiền đồng làm thành một sợi tơ hồng, quay tới quay lui, tổng cộng hơn bốn mươi sợi, mỗi một sợi đều buộc lên người Tần Minh Hạo.
Những vật này thực tế không có hiệu quả, nhưng nếu là muốn mê hoặc đối phương thì phải làm ra vẻ huyền bí để cho địch nhân không hiểu gì.
Đối phương không hiểu, tự nhiên sẽ cho rằng đây là Thất Sát Tỏa Hồn Trận!
Tiếp nữa là chờ đêm đến.
Khi đang bố trận, tôi thấy một đám vệ sĩ đang len lén quan sát sau đó gọi điện thoại, không nghi ngờ gì, chính là đang mật báo cho Tần lão bản.
Đến ban đêm, trăng sáng nhô lên cao, tinh quang pha tạp, biệt thự nhìn qua rất an tường và đẹp đẽ.
Để phối hợp khởi động Thất Sát Tỏa Hồn Trận, tôi đặc biệt yêu cầu Tần lão bản tắt hết đèn đóm, nói là làm vậy mới có thể khiến Thất Sát Tỏa Hồn Trận thi triển ra uy lực lớn nhất.
Hắn cũng làm theo lời tôi.
Tối nay hắn cũng ở lại, nói rằng không chừng có thể giúp được việc gì đó.
Trong lòng tôi rõ như gương sáng, hắn muốn giám thị tôi, nhìn xem tôi thật sự có thể thi triển Thất Sát Tỏa Hồn Trận hay không.
Vì để tránh cho Tần lão bản hoài nghi, tôi cũng không từ chối.
Tần Điềm Điềm lại không đến, tôi cảm thấy hẳn là Tần lão bản lo lắng cô ta sẽ làm lộ tẩy, cho nên mới không cho đến.
Bất giác đã mười một giờ.
Tôi lập tức bày pháp đàn, bắt đầu khai đàn làm phép, bước đi, niệm chú, hết thảy như thường, không dám lười biếng chút nào.
Cứ như vậy hai mươi phút, tôi thấy bên ngoài biệt thự có dị tượng xảy ra.
Một cơn gió lớn cuốn sạch tro bụi bay loạn đầy trời, ở giữa không trung không ngừng xoay tròn, di chuyển quanh biệt thự.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy một trận quỷ khóc sói gào, trong khu nhà nhiệt độ trong nháy mắt giảm xuống rất sâu, làm tôi cả người nổi da gà.
"Ra rồi, mẹ kiếp ra rồi!"
Lý mặt rỗ bỗng nhiên hoảng sợ hô lên.
Tôi lập tức nhìn ra ngoài, thấy mấy đạo bóng đen đang chậm rãi nhô lên cao.
Tần lão bản hoảng hốt, toàn thân không nhịn được run lên.
Hiển nhiên, Tần lão bản cho rằng đây là Thất Sát Tỏa Hồn Trận phát huy tác dụng, hắn thật sự tin rằng tôi đã khởi động được trận pháp.
Tần lão bản cười ha hả, nói: “Ta đi vệ sinh.”
Sau đó hắn vội vàng rời đi.
Trong lòng tôi rõ ràng, hắn đi mật báo cho cao thủ nọ, để cao thủ nọ mau chóng thi triển trận pháp đối phó Thất Sát Tỏa Hồn Trận.
Tôi cười lạnh, ra hiệu Đại Kim Nha đi theo dõi Tần lão bản, xem hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Đại Kim Nha lập tức lén lút đi theo.
Không lâu sau đã trở lại: “Thằng cháu trai kia chạy rồi, mã lặc qua bích."
(mã lặc qua bích: một thành ngữ mới xuất hiện trên mạng của TQ, ý chỉ hoà bình, không động can qua - maxpayne_09)
Tôi cười cười, xem ra kế hoạch của chúng tôi vẫn rất thuận lợi.
Tôi dừng lại, đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Bảy bóng đen dần dần bay lên, cuối cùng đến khi cao bằng chúng tôi thì chúng dừng lại.
Mấy bóng đen này không rõ dung mạo, nhưng có thể nhìn ra hình dạng đại khái.
Bảy người đều thiếu tay cụt chân, trong đó hai tên gia hỏa không có đầu, rất khủng bố.
Sau đó, bọn hắn bắt đầu xoay tròn quanh biệt thự, trong miệng phát ra tiếng quỷ khóc sói gào: “Báo thù, nhất định phải tìm hắn báo thù, báo thù."
...
"Các ngươi có thấy rốt cuộc là ai nhốt chúng ta không?"
Bảy bóng đen bỗng nhiên ngừng lại, nhìn chằm chằm vào không khí hỏi.
"Không... Không thấy!"
Tôi nghe thấy một thanh âm hoảng sợ đến cực điểm trả lời, tôi lập tức nhìn về phía đó lại phát hiện nơi đó nào có ai.
"Hừ.”
Thất Sát hừ lạnh một tiếng, tiếp tục xoay tròn quanh biệt thự.
Chờ sau khi Thất Sát rời đi, tôi mới kinh hãi phát hiện vừa rồi nơi không gian mà Thất Sát hỏi, bỗng có thêm một bóng người.
Khoảng cách quá xa, nhìn không rõ lắm, chỉ thấy một cái bóng mơ hồ đang bò trên mặt đất.
Mà tôi thấy rõ ràng, nửa bóng người trên nhúc nhích rời đi, nửa người dưới của nó lại vẫn ở tại chỗ.
Gia hỏa này bị 'chém ngang lưng'.
Tôi sợ hãi nhìn hắn, hắn cũng phát hiện ra tôi, lại bò về phía tôi, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu thê thảm:
“Mau cứu ta, mau cứu ta...”
Nghe thanh âm mà đoán, đây căn bản không phải là người, mà là vong linh a.
Bảy vong linh đó lại cường ngạnh chém quỷ hồn gặp qua đường thành hai mảnh, có thể thấy Thất Sát uy lực mạnh thế nào.
Tôi nhịn không được hít sâu một hơi.
Thất Sát rất nhanh đã tới sau biệt thự, tôi lập tức chạy đến gian phòng đối diện, qua cửa sổ nhìn Thất Sát.
Thất Sát lại gặp mấy quỷ hồn, luôn mồm ép hỏi: “Biết ai nhốt chúng ta không?"
Tự nhiên là mấy quỷ hồn này không biết, sau khi Thất Sát rời đi, tôi phát hiện trên mặt đất đầy du hồn vỡ vụn, bừa bộn khắp nơi, quả thật rất khủng bố.
Tôi hít sâu một hơi.
Càng ngày càng nhiều du hồn gặp độc thủ, chưa tới mười mấy phút, quanh biệt thự đều là du hồn vỡ vụn.
Mặc dù những du hồn này bị xé nát, nhưng chúng vẫn có thể nhúc nhích, chân cụt tay đứt trên mặt đất run rẩy không ngừng, tiếng quỷ khóc sói gào làm người ta phiền não bất an.
Tôi còn đang lo lắng không thôi, Thất Sát lại đồng loạt nhìn về phía chúng tôi.
Lòng tôi lập tức nhảy lên một cái, hỏng bét, bị bọn chúng phát hiện rồi.
Tôi giật mình, vội vàng kéo mấy người khác rút lui, kéo màn cửa lại.
Ngàn vạn đừng phát hiện chúng tôi, đừng a! Tôi kinh hồn táng đảm mà nghĩ đến.
Nhưng, sự tình lại không như tôi mong, Thất Sát đang phiêu phù bay về phía chúng tôi, trên mặt cười lạnh, khí tức hung thần khiến tôi không tự chủ được cảm thấy sợ hãi.
Xong đời rồi, lần này thật sự đã bị phát hiện.
"Khí tức rất quen thuộc a, dường như từng gặp qua ở đâu.”
“Đúng vậy a, ngươi nói hắn không phải là người giam giữ chúng ta chứ?"
“Chúng ta bắt hắn hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao?"
“Hừ, đúng, bắt hắn lại hỏi một chút.”
Nói xong, bọn chúng đã đi tới cửa sổ, nhìn chòng chọc vào tôi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận