Tôi quan sát trong phòng, phát hiện Đại Kim Nha và Tần Tư Tư đều đã hôn mê trên sàn nhà.
Nhìn thấy Đại Kim Nha tôi liền tức giận, tên khốn Đại Kim Nha vừa rồi xém chút hại chết tôi a, nếu không phải trên đùi bị thương, tôi đã chạy tới bóp chết hắn không chừng.
"Cứu mạng a!"
Đúng lúc này Lý mặt rỗ hét thảm một tiếng, tôi lập tức nhìn lại, phát hiện cửa gỗ bị chém ra một lỗ, lưỡi đao theo khe hở chém xuống, sát rạt đầu lão Lý.
Nếu không phải có ghế sô pha cản lại, chỉ sợ đầu hắn đã bị chặt thành hai nửa.
Tôi ngửi thấy một mùi khai, gia hỏa này đã tè ra quần.
Như thế này không ngăn cản được bao lâu, đã có Ete xuyên qua khe hở bay vào.
Tôi vội vàng hô to với Lý mặt rỗ: “Cẩn thận Ete.”
Lý mặt rỗ thất kinh nói: “Làm sao bây giờ? Gia hỏa này sắp phá cửa mà vào, Ete...
Mẹ kiếp, ta bắt đầu choáng rồi.”
“Nước tiểu có thể giải độc.”
Tôi đã xem qua qua lý luận này trên internet, cũng không biết có được hay không, nhưng lúc này tôi không có lựa chọn khác, chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống.
"Nước tiểu... Nước tiểu... Ta đã tiểu sạch rồi, cho ta mượn một chút.”
Lý mặt rỗ gấp rút nói.
Tần Minh Hạo lại bổ một đao, cửa bị nứt ra hình chữ thập, hắn luồn một cánh tay vào, Lý mặt rỗ đành phải đem bàn trang điểm bên cạnh kê lên.
Được.
Tôi không để ý nhiều, dứt khoát vò ga giường thành một cục, tiểu lên trên rồi ném cho Lý mặt rỗ.
Lý mặt rỗ lại không e ngại, trực tiếp nhét vào miệng làm tôi thấy buồn nôn.
Cứ như vậy cũng không phải là cách a, nhất định phải nghĩ cách chạy thoát mới được.
Tôi nhìn thoáng qua cửa sổ, chỉ có thể nhảy qua cửa sổ.
Tôi bò tới bên Đại Kim Nha và Tần Tư Tư, trên mặt họ giáng hai tát ba ba, hai người họ rất nhanh đã tỉnh lại.
Cho dù Đại Kim Nha xém chút hại chết tôi, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn hắn chịu chết...
Dù sao là tôi kéo hắn xuống vũng nước đục này.
Đại Kim Nha tỉnh lại, mặt mũi ngơ ngác nhìn bốn phía quan sát, cuối cùng mới rít lên một tiếng: “Đây là chuyện gì? Ai đang phá cửa?"
Tôi tức giận, cho hắn một quyền: “Đừng giả con mẹ nó bộ, vừa rồi vì sao không mở cửa cho lão tử?"
“Mở cửa, mở cửa nào?"
Đại Kim Nha không hiểu nói: “Tiểu thiếu gia, ngươi không thể vu oan người tốt a, ta có lúc nào không theo lời ngươi."
Lý mặt rỗ rút ga giường khỏi miệng, nói: “Đừng nói nữa, vừa rồi Đại Kim Nha có thể là bị quỷ nhập, giương nanh múa vuốt nhảy lên người ta... Trương gia tiểu ca, ngươi gần đây có phải phát hỏa hay không? Mùi khai này nồng quá.”
Tôi không để ý nhiều, thấy Lý mặt rỗ sắp không kiên trì được nữa, vội tiến lên, cùng Lý mặt rỗ giữ ghế sô pha: “Nghe lệnh của ta, hai người các ngươi mau chóng nhảy khỏi cửa sổ chạy trốn! Nếu tên kia tiến vào, ai cũng không đi được.”
Đại Kim Nha không nghĩ nhiều, kéo Tần Tư Tư chạy tới bên cửa sổ, định nhảy xuống.
Nhưng hai người mới vừa tới bên cửa sổ, lại ngây dại, nhìn trừng trừng bên dưới không nhúc nhích.
Tần Minh Hạo lại đâm một đao, lần này cửa đã bị cắt nát, gương mặt y âm trầm làm người ta nhìn thấy trong lòng hốt hoảng.
Chúng tôi căn bản là không có thời gian chần chờ nữa.
Tôi mắng to: “Đại Kim Nha, còn đứng ngây ra đó làm gì, muốn chết thì cứ đứng đó."
Không ngờ Đại Kim Nha vội vội vàng vàng chạy tới, ôm lấy một băng ghế đập lên đầu Tần Minh Hạo đang thò vào: “Tiểu thiếu gia, ngươi... Hay là ngươi tự đi xem đi.”
Tôi sửng sốt, biết Đại Kim Nha nói như vậy khẳng định có lý do.
Thế là tôi thận trọng đi đến bên cửa sổ, muốn nhìn xem rốt cuộc là tình huống như thế nào.
Khi ánh mắt của tôi nhìn ra ngoài cửa sổ liền ngây ngẩn cả người.
Bên ngoài cửa sổ, lại có một đám người, ít ra cũng phải ba mươi mấy người.
Mà cổ quái là đám người này đều không có đầu, trên cổ trống không, thân mặc khôi giáp, toàn thân ướt dầm dề, nước rỏ như mưa.
Bọn hắn đang còng lưng tựa hồ đang tìm cái gì, khắp nơi tán loạn, tình cảnh này quả thật khủng bố.
Phía trước có hổ cản đường, phía sau có truy binh, chúng tôi đã lâm vào tuyệt cảnh.
Nên làm thế nào đây?
Trong lòng tôi hung tợn mắng lớn, thật không ngờ, đối mặt với Tần lão bản, chúng tôi vẫn quá non nớt, tôi căn bản là không nghĩ đến Tần lão bản sẽ dùng chiêu mượn đao giết người.
Tần lão bản quả nhiên không phải là loại người lương thiện.
Tôi nhìn Tần Tư Tư, muốn xem cô ta có phải đã sợ đến choáng váng hay không?
Nhưng bộ dáng của cô ta lại làm cho tôi hoài nghi với thế giới quan của mình.
Tần Tư Tư nhìn rất trấn định tự nhiên, nét mặt không có nửa điểm thất kinh, hai mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm đám quỷ phía dưới, không nói một lời, dường như đang tự băn khoăn điều gì.
Tôi ngơ ngác một chút, trong lòng không khỏi hoảng loạn, Tần Tư Tư giờ phút này biểu lộ ra dũng khí phi phàm, căn bản là không thể so với người bình thường, trừ phi...
Cô ta cũng bị quỷ nhập?
Ý nghĩ này khiến tôi không tự chủ được bắt đầu sợ hãi, chủ động lùi xa Tần Tư Tư, đồng thời quan sát kỹ cô ta.
Tần Tư Tư hai mắt có thần nhìn phía dưới, ngoại trừ hơi có vẻ ngây ngốc, còn lại không có nửa điểm dị thường, hoàn toàn không giống bị quỷ nhập.
Vậy thì kì quái, Tần Tư Tư rốt cuộc là có chuyện gì?
Lý mặt rỗ và Đại Kim Nha sắp không chống được, lớn tiếng gọi tôi còn thất thần làm gì, mau nghĩ cách a.
Tôi chợt thấy Đại Kim Nha hét thảm, lập tức nhìn lại, hắn đã trúng một đao trên cánh tay, máu chảy thành dòng.
Còn Tần Minh Hạo đã thò nửa người trên vào, đang cố gắng tiến đến.
Nếu không phải hai người họ dùng một cái bàn chặn lại, e là Tần Minh Hạo sớm đã tiến vào đại sát tứ phương.
Tôi cũng không đoái hoài gì tới Tần Tư Tư có phải bị quỷ nhập hay không, tiến tới lay bả vai Tần Tư Tư: “Uy uy uy, mau tỉnh lại a, lửa đã cháy đến đít rồi...”
Không ngờ một chiêu này lại có tác dụng, Tần Tư Tư cúi đầu nhìn tôi, không hiểu hỏi tôi đang làm gì?
“Làm gì? Con mẹ nó chứ còn có thể làm gì, mau tự cứu a, không nhìn thấy cha ngươi muốn xông vào băm chúng ta thành nhân sủi cảo hay sao?”
Tần Tư Tư nhìn thoáng qua phía cửa, mới chợt hiểu ra: “Thật xin lỗi, ta vừa rồi ngủ thiếp đi.”
“Ngủ thiếp đi?"
Tôi xém chút bị sặc nước miếng mà chết, ho khan mấy tiếng: “Ngươi còn có thể ngủ được? Ngươi rốt cuộc là thông minh lanh lợi hay là không tim không phổi a.”
Lý mặt rỗ lại vui vẻ trêu chọc: “Má ơi, ta xem như được kiến thức qua đại tiểu thư nhà giàu.”
Tần Tư Tư nói: “Ngươi không định hỏi ta vừa mơ thấy cái gì sao?"
“Không có thời gian a đại tỷ.”
Tôi muốn khóc mà không được, tôi mà còn hỏi vừa rồi mơ thấy cái gì thì đoán chừng khi hỏi xong tôi cũng đã xong đời rồi: “Mau theo cửa sổ bò ra ngoài!"
"Không, ta thấy ngươi nên nghe xem ta mơ thấy gì.”
Tần Tư Tư chững chạc đàng hoàng nhìn tôi: “Ta mơ thấy một lão già quái dị.”
“Lão già quái dị!"
Tôi nhịn không được toàn thân run lên, quay đầu nhìn Tần Tư Tư: “Ngươi nói là... Lão già 15 năm trước đến Tần gia, giúp các ngươi xử lý chuyện linh dị?"
“Ừm.”
Tần Tư Tư nhẹ gật đầu, nói: “Lão đầu kia nói, hắn là ông nội ngươi.”
Tôi kích động toàn thân run rẩy: “Người nói gì với ngươi? Đây không phải là nằm mơ, ông nội ta lại thông linh với ngươi...”
Lý mặt rỗ và Đại Kim Nha đã không chống nổi, kêu rên liên hồi: “Đại ca, van cầu các ngươi chốc nữa hãy trò chuyện tiếp được hay không, ở đây đã không thủ được nữa.”
Tôi rống lớn: “Kiên con mẹ nó trì thêm một lúc, xong ngay đây.”
Sau đó tôi nhìn Tần Tư Tư: “Ông nội ta nói gì?"
“Ông nội ngươi bảo ta cho ngươi biết, 15 năm trước lão từng bày Thất Sát Tỏa Hồn Trận ở Tần gia, đến nay dư uy vẫn còn, chỉ là đã bị người khác phá hủy. Chỉ cần ngươi có thể nghĩ cách khởi động đại trận là có thể trói buộc vong linh Hạng Vũ.”
Tần Tư Tư nói.
"Thất Sát Tỏa Hồn Trận, Thất Sát Tỏa Hồn Trận...”
Cái tên quen thuộc này không ngừng vang lên trong đầu, tôi không tự chủ được nhớ đến một hình ảnh trong ký ức.
Sau cơn mưa, cầu vồng treo ở chân trời, trước cửa nước đọng thành một vũng lớn, một thiếu niên đang nhàm chán ngồi trước cửa, hai mắt tràn ngập khát vọng nhìn ra ngoài.
Hắn đang chờ ông nội về.
Hắn và ông nội sống nương tựa lẫn nhau, mỗi ngày ông nội lên núi hái thuốc, trở về đều mang theo một ít thịt thú rừng.
Ăn thịt rừng ông nội nấu, là chuyện vui vẻ nhất mỗi ngày của thiếu niên.
Cuối cùng thì ngoài cổng vang lên tiếng bước chân, thiếu niên mừng rỡ như điên, vứt mẩu bút chì trong tay vội vàng chạy tới đón.
Lão đầu gầy guộc cười cưới, tay cầm thịt thú rừng đưa cho thiếu niên, có khi là gà rừng, có khi là thỏ rừng, may mắn thì có một con hươu.
Vì sơn thôn rất nghèo, nên đồ ăn thế này đã không tệ.
Lão đầu vừa nấu nướng thịt rừng, vừa vui mừng nhìn thiếu niên.
Đứa cháu này là lí do duy nhất để lão sống tiếp.
"Có muốn ăn thịt hươu không?"
“Đương nhiên muốn.”
Thiếu niên nói.
"Vậy được, ông dạy cháu vài câu khẩu quyết, nếu thuộc lòng ông nội sẽ cho cháu ăn.”
“Ông nội, người sao lại keo kiệt như vậy, ta ăn thịt hươu còn phải học khẩu quyết, mà những khẩu quyết đó thầy ở trường cũng không hỏi đến.”
“Ngươi học ở trường là để kiếm tiền, còn ta dạy là để bảo mệnh (bảo vệ tính mạng).”
Lão đầu cười nói: “Nào, đọc theo ta... Thái thượng đài tinh, ứng biến vô đình, khu tà phọc mị, bảo mệnh hộ thân."
Thiếu niên dù không biết ông nội dạy mấy câu đó là có ý gì, nhưng vì để ăn thịt hươu vẫn đọc theo.
Thiếu niên cơ hồ mỗi ngày đều phải học thuộc lòng những khẩu quyết tối nghĩa khó hiểu này, đến khi đã khắc sâu trong óc, còn in sâu hơn cả: “Tĩnh Dạ Tứ” của Lý Bạch mới có thể đổi sang khẩu quyết khác.
Những năm gần đây, thiếu niên đã học thuộc hơn ngàn đoạn khẩu quyết, mỗi một đoạn đều khắc cốt ghi tâm trong lòng, e là cả đời này cũng không thể quên được.
Nhưng cho đến nay vẫn không có đất dụng võ.
Thiếu niên không hiểu dụng ý của ông nội, đến hôm nay, thiếu niên tựa hồ đã hiểu một chút.
Thiếu niên kia, chính là tôi.
Còn lão đầu kia, chính là ông nội!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận