Nhãn thần của tôi long lên: “Tối nay, chúng ta thật sự là đi gạt quỷ!"
Hai người họ không tự chủ được toàn thân run rẩy, ánh mắt cổ quái nhìn tôi.
Tôi không mặc kệ bọn họ, giãn lưng một cái, dựa lưng vào ghế nói: “Nghỉ ngơi thật tốt đi, tối nay việc không ít đâu.”
“Tiểu thiếu gia, ta thật đúng là phục ngươi.”
Đại Kim Nha bất đắc dĩ thở dài, ngồi cạnh tôi: “Được rồi, chết thì chết."
Tôi bất tri bất giác ngủ thật say, lúc Đại Kim Nha gọi dậy, sắc trời đã tối đen.
Tôi xoa xoa lên mắt, đi đến bên cửa sổ nhìn ánh trăng bên ngoài, cười lạnh nói:
“Có trăng có gió là đêm giết người.”
Đại Kim Nha liền vội hỏi tôi có ý gì?
Muốn đi giết người?
Tôi quay đầu nhìn hắn: “Ngươi đi bảo Tần Tư Tư mang đồ ăn đến đây, ta đói.”
Đại Kim Nha nói cứ trực tiếp bảo người hầu không được sao.
Tôi lắc đầu, dặn đi dặn lại, nhất định phải là Tần Tư Tư tự mình đưa tới, có một số việc tôi muốn Tần Tư Tư phối hợp.
Đại Kim Nha bất đắc dĩ, đành phải mặt dạn mày dày đi tìm Tần Tư Tư.
Chỉ là một lát sau Đại Kim Nha đã trở lại, nhưng Tần Tư Tư không tới.
Tôi hỏi Tần Tư Tư đâu? Đại Kim Nha bất đắc dĩ nói: “Tần Tư Tư mỗi tối đều tới khách sạn năm sao dùng cơm, ngươi còn muốn người ta nấu cơm cho ngươi ăn? Ta thấy chúng ta ngay cả phân cũng không có mà ăn.”
Tôi lập tức yên lặng, đúng vậy a, hào môn thế gia mỗi khi ăn cơm đều là do đầu bếp khách sạn nấu.
Hết cách, chỉ có thể chờ đợi Tần Tư Tư trở về rồi gọi cô ta đến…
Không bao lâu sau Tần Tư Tư đã trở lại, vệ sĩ sau lưng cô ta còn mang theo một cái hộp giữ ấm.
Đây cũng là cơm cô ta mang cho chúng tôi, tôi nhìn Tần Tư Tư càng thêm thuận mắt, mặc dù là thiên kim nhà phú gia, nhưng đối với loại người hèn kém như chúng tôi lại không có nửa điểm xem thường.
Tần Tư Tư cười nói bảo vệ sĩ bày đồ ăn lên bàn.
Tần Tư Tư rất dụng tâm, đồ ăn không những có món chính và thức nhắm, thậm chí còn có hoa quả, điểm tâm ngọt.
"Chiêu đãi không chu đáo, ba vị thứ lỗi a.”
Tần Tư Tư thẹn thùng nói.
"A, chu toàn rồi chu toàn rồi.”
Đại Kim Nha lập tức nói:
“Nhị tiểu thư quả thật là có tri thức hiểu lễ nghĩa.”
Nói xong, hai người Đại Kim Nha và Lý mặt rỗ bắt đầu ăn như rồng cuốn.
Tần Tư Tư ôn nhu cười nói:
“Có chuyện gì cứ tìm quản gia là được, đừng khách khí, cứ coi nơi này như nhà mình.”
Nói xong, Tần Tư Tư liền chuẩn bị rời đi.
Tôi cất bước đi lên trước, ngăn cản Tần Tư Tư: “Nhị tiểu thư, khoan hãy đi, ngươi có thể giúp chúng ta một chuyện không?"
Tần Tư Tư lập tức dùng ánh mắt khác thường nhìn tôi, hỏi tôi muốn cô ta giúp gì?
Tôi khoát tay: “Không có gì, chỉ cần ngươi ở cùng chúng ta là được rồi, chứng minh chúng ta vẫn luôn ở trong phòng.”
Lần này Tần Tư Tư càng buồn bực hơn, không hiểu gì nhìn tôi: “Chẳng lẽ các ngươi không ở nhà ta?"
Tôi vừa cười vừa nói: “Đương nhiên ở nhà ngươi, nếu không làm sao bắt quỷ? Chỉ là không ở trong gian phòng này mà thôi.”
Tần Tư Tư như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu: “Vậy được, ta đồng ý."
Tôi cảm thấy bằng sự thông minh của cô ta, nhất định có thể đoán ra mục đích tôi làm như vậy, cho nên cũng không nhiều lời.
"Tần lão bản hẳn đã hỏi ngươi, lúc trước ta ở trong phòng làm gì rồi chứ?"
Tôi hỏi.
Tần Tư Tư nhẹ gật đầu: “Đã hỏi, ta trả lời như ngươi nói.”
Tôi cười cười: “Vậy là tốt rồi.”
“Ta đi tìm quản gia lấy chìa khoá.”
Tần Tư Tư nói: “Các ngươi muốn ở trong phòng nào?"
Tôi lập tức ngăn lại: “Không thể đi tìm quản gia.”
Tần Tư Tư mê man nhìn tôi: “Không tìm quản gia lấy chìa khoá làm sao mở cửa?" Tôi nói: “Cứ yên tâm, ta tự có tính toán."
Tôi hoài nghi ngay cả quản gia cũng đã bị Tần lão bản mua chuộc, bọn hắn rất có thể đang bí mật theo dõi nhất cử nhất động của chúng tôi.
Nếu kinh động đến bọn hắn, khiến bọn hắn đề phòng, thì vô cùng bất lợi với chúng tôi.
Đại Kim Nha và Lý mặt rỗ ở một bên nghe mà sửng sốt, trên mặt viết đầy dấu chấm hỏi: “Các ngươi rốt cuộc đang thì thầm cái gì đó? Sao ta nghe không hiểu.”
Tôi thấp giọng nói: “Ta nghi ngờ Tần lão bản mới là kẻ hại đại ca hắn! Điểm ấy không khó nhìn ra, mới đầu hắn cũng không hi vọng chúng ta nhúng tay vào chuyện này, ta vừa nhúng tay vào, Tần lão bản từ đầu tới cuối đều rất khẩn trương, không giống như một đệ đệ yêu mến đại ca a."
"Không thể nào.”
Đại Kim Nha quá sợ hãi: “Nếu là như vậy, chúng ta càng không thể nhúng tay vào chuyện này...”
Tôi cổ quái nhìn Đại Kim Nha: “Vì sao?"
“Ngươi bị ngu à.”
Đại Kim Nha tức khí nhảy tung tăng: “Ngươi mà thật sự bắt Tần lão bản thì cho dù hắn có ngã ngựa, lạc đà gầy vẫn béo hơn ngựa a! Nếu hắn tìm mấy tên sát thủ tới báo thù, quả thực giết chúng ta chỉ như trò chơi... Mẹ ơi, ngươi chọc phải tổ ong vò vẽ rồi, mà ong không chỉ đốt chết ngươi, chúng ta cũng gặp nạn theo."
Đại Kim Nha thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị rời đi.
Tôi đâu thể nào thả hắn đi?
Liền bước nhanh về phía trước, ngăn hắn lại.
Đại Kim Nha vẫn muốn xông ra, tôi một phát bắt được bả vai hắn, theo thế Thuận Thủ Khiên Dương, ấn hắn vào tường: “Nếu ngươi đi, ta sẽ nói với Tần lão bản là ngươi đang nghi ngờ hắn, ngươi muốn tới cục cảnh sát báo án.”
“Ngươi... Ngươi... Thật hèn hạ.”
Đại Kim Nha khóc không ra nước mắt: “Tiểu thiếu gia, ngươi coi ta là cái rắm, thả ta đi a? Ngươi kéo ta chết chung làm gì, ta còn chưa sống đủ."
Tôi mỉm cười: “Ngươi còn có tác dụng lớn, đương nhiên không thể để cho ngươi đi.”
Lý mặt rỗ cũng thở dài, đi lên trước nói: “Đại Kim Nha, là ngươi không đúng rồi, chúng ta đều đi chung một thuyền, ngươi bỏ đi chính là đẩy chúng ta vào trong hố lửa.”
Đại Kim Nha vô lực co quắp ngã xuống đất: “Ai! Ta kiếp trước khẳng định là nợ tiền các ngươi không trả.”
Tôi cười ha ha buông Đại Kim Nha ra, xem ra hắn đã bị tôi khuất phục: “Được rồi, Đại Kim Nha, ngươi theo chúng ta ra ngoài một chuyến, phải mua ít đồ.”
Đại Kim Nha ngẩng đầu nhìn tôi: “Mua thứ gì?"
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Tôi cười nhìn Tần Tư Tư: “Tần nhị tiểu thư, ngươi cũng đi cùng chúng ta đi! Tạm thời coi như là giám thị chúng ta. Ta nghĩ Tần lão bản khẳng định sẽ hỏi ngươi về chuyện của chúng ta.”
Tần Tư Tư gật đầu: “Được."
Tôi cùng mấy người bọn họ rời khỏi Tần gia, lên phố, tôi bảo Tần Tư Tư đưa bọn tôi đi uống cà phê.
Vừa rồi tôi chú ý thấy sau lưng quả thực sự có người đang theo dõi chúng tôi! Nếu đoán không sai, khẳng định là Tần lão bản phái tới, xem ra tôi đưa Tần Tư Tư đi là rất chính xác.
Nếu không có Tần Tư Tư, đối phương khẳng định sẽ đuổi sát theo chúng tôi không rời, đợi chút nữa tôi muốn giở trò sẽ vô cùng khó khăn.
Tần Tư Tư dẫn bọn tôi vào quán cà phê, vẫn là nơi lần trước Tần lão bản hẹn chúng tôi, 'Nhất Phẩm Cư'.
Gọi ba ly cà phê xong, tôi bảo Đại Kim Nha: “Ngươi giúp ta đi bệnh viện mua ít đồ.”
"Mua thứ gì?"
Đại Kim Nha lập tức tò mò hỏi.
"Ete lỏng.”
Tôi nói: “Len lén trốn đi, tuyệt đối đừng để người bên ngoài phát hiện...”
"Người bên ngoài?"
Đại Kim Nha hồ nghi nhìn tôi, hiển nhiên hắn không rõ 'người bên ngoài' là có ý gì.
Tôi im lặng lắc đầu: “Uổng cho ngươi là người của Giang Bắc Trương gia, chúng ta bị vệ sĩ Tần gia để mắt tới mà ngươi không hề chú ý?"
Đại Kim Nha giật mình, ngạc nhiên nhìn Tần Tư Tư: “Vệ sĩ nhà ngươi sao lại theo dõi chúng ta?"
Tần Tư Tư bất đắc dĩ nhấp một hớp cà phê: “Cái này còn phải nói sao? Đương nhiên là nhị thúc ta phái người theo dõi các ngươi, muốn xem các ngươi định làm gì, như thế hắn có thể chuẩn bị trước."
Đại Kim Nha nhịn không được cười rộ: “Nhị tiểu thư, ngươi cũng nghi ngờ nhị thúc ngươi?"
Tần Tư Tư nói: “Đối với chuyện này, ta rất khách quan, đối với bất kỳ ai cũng đều nghi ngờ, đương nhiên, bao gồm cả các ngươi.”
Tần Tư Tư nói ra khiến tôi có chút giật mình, không ngờ nhìn điềm đạm nho nhã vậy mà cũng có tâm cơ như thế.
Cô nương này không đơn giản a, xem ra lần sau nói chuyện với cô ta, tôi cũng không thể nói toàn bộ, nhất định phải lưu một cái tâm nhãn mới được.
Ngược lại Tần Điềm Điềm bụng dạ hẹp hòi, nhanh mồm nhanh miệng lại không có tâm cơ gì cả.
Đại Kim Nha nói: “Vậy thì tốt, các ngươi ở đây chờ, ta đi ngay.”
Đại Kim Nha nhìn lướt qua gian phòng, cuối cùng ánh mắt nhìn lên ống thông gió.
Thế là hắn len lén bò vào miệng ống chui ra ngoài.
Tôi nhìn Lý mặt rỗ: “Tay nghề mở khóa của ngươi thui chột chưa?"
Lý mặt rỗ cười cười: “Yên tâm đi, sau khi nghề chơi đồ cổ không kiếm được tiền, ta còn phải trông cậy vào môn này để phát tài đó.”
“Có cần chuẩn bị công cụ gì không?"
Tôi hỏi.
Lý mặt rỗ nói: “Cái này phải xem là cửa gì.”
Nói rồi chúng tôi đều nhìn vào Tần Tư Tư.
"Muốn mở khóa cửa nhà ta không đơn giản như vậy.”
Tần Tư Tư nói: “Khóa cảm ứng điện tử, hơn nữa còn dùng điện thoại kết nối với khóa cửa, điền mật mã vào mới có thể mở ra. Điện thoại của ta có thể giải quyết vấn đề mật mã, mấu chốt là tìm được chip cảm ứng của khóa cửa.”
Lý mặt rỗ như có điều suy nghĩ nói: “Được, ta được ra ngoài chuẩn bị một chút đồ mới được.”
Tôi nhẹ gật đầu, nói xong Lý mặt rỗ liền cũng theo ống thông gió rời đi.
Trong phòng chỉ còn tôi và Tần Tư Tư, cô nam quả nữ, bầu không khí có chút lúng túng, đại khái là tôi rất ít khi nói chuyện với mỹ nữ a?
Huống chi đối phương còn là thiên kim nhà phú gia hiển hách.
Tôi và cô ta cũng không có chủ đề gì chung, chỉ cắm đầu buồn bực uống cà phê, lát sau tôi đã uống sạch cà phê, cũng không thưởng thức được mùi vị gì.
Nhìn ly của tôi trống không, lại nhìn Tần Tư Tư đang ưu nhã quấy non nửa ly cà phê, tôi lập tức có chút ngượng ngùng, dứt khoát lấy ly của Lý mặt rỗ, quấy quấy học theo.
"Hi Hi.”
Tần Tư Tư vui vẻ, mỉm cười ngọt ngào đánh giá tôi.
Tôi không hiểu hỏi: “Ngươi cười cái gì? Có phải cảm thấy ta chưa từng uống cà phê, đã bêu xấu rồi không?”
Tần Tư Tư khoát tay: “Không phải không phải, ta không có ý đó. Nói thật, ta rất hâm mộ các ngươi, có thể sống cuộc sống tự do tự tại.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận