Tần lão bản thở dài: “Chỉ sợ là như vậy. Đại ca chỉ dùng một cái kéo đã làm hỏng mặt sàn xi măng.”
Tần Tư Tư lại khóc: “Cha ta thật đáng thương, thân thể vốn đã không tốt lại bị hành hạ như thế...”
Cô ta càng khóc càng thương tâm, cuối cùng không nhịn được úp mặt vào hai tay Tần Minh Hạo.
Tần lão bản lập tức đi tới, kéo Tần Tư Tư qua một bên: “Chớ tới gần cha ngươi, y sắp phát bệnh!"
“Đao đâu?"
Tôi hỏi: “Ta muốn xem thanh Lôi Đao."
Tần lão bản đi đến vách tường phía đông, mở một cái tủ âm tường, thanh Lôi Đao đang an tĩnh nằm trong đó.
Tôi đi lên, từ từ quan sát.
Dáng vẻ Lôi Đao rất bình thường, là một thanh trường đao thời cổ đại thông thường, nhưng lại to hơn đao thông thường một chút.
Phía trên phủ kín màu xanh đồng pha tạp, nhưng lưỡi đao lại rất sắc bén, nhiều chỗ ẩn hiện huyết quang, làm người ta nhìn mà phát khiếp.
Mặc dù rỉ sét, nhưng vẫn có thể nhìn thấy phía trên có một chút hoa văn, những hoa văn đó rất phức tạp, lại mười phần mơ hồ.
Nhưng tôi vẫn có thể nhận ra hình dạng lôi điện.
Lôi Đao, Lôi Đao, hẳn là vì thế mà có tên gọi này?
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve thân đao, nhấc tay lên toàn là mùi máu tươi, lau thế nào cũng không sạch.
Tôi hỏi Tần lão bản, từ khi thanh đao này xuất thế tổng cộng đã dính máu bao nhiêu người?
Tần lão bản nói: “Ước chừng có bảy người bị thanh đao này gây thương tích.”
Tôi giật mình, vội hỏi sao có nhiều người vấy máu lên đao như vậy? Tần lão bản giải thích: “Bọn vệ sĩ khi cứu đại ca ta căn bản là không dám mạnh tay, có mấy người bị lưỡi đao quét trúng. Lại thêm Giang Bắc Trương gia bốn người tự sát, tổng cộng là bảy."
Tôi như có điều suy nghĩ gật đầu, nói: “Ta biết rồi, ta muốn ở một mình với Tần Minh Hạo, không biết có tiện hay không?”
Tần lão bản không chút do dự liền cự tuyệt: “Không được, tính toán thời gian, đại ca ta cũng sắp tỉnh lại, một mình ngươi ở đây quá nguy hiểm.”
Tôi cười nói: “Ta muốn thi triển cấm thuật tuyệt mật, gia trì hồn phách của y, tránh cho hồn phách của y bị tổn thương.”
“Cũng được.”
Tần lão bản rốt cục nhẹ nhàng thở ra: “Nhưng một mình ngươi ở lại quá nguy hiểm, Thanh Hổ, ngươi ở đây trợ thủ cho Trương tiên sinh, tất cả mọi người ra ngoài."
"Ta nói rồi, một mình ta là được.”
Tôi cự tuyệt: “Pháp thuật này rất đặc thù, không thể có người ngoài ở lại, nếu không sẽ mất hết pháp lực, mong rằng Tần lão bản có thể hiểu cho.”
“Quá nguy hiểm.”
Tần lão bản vẫn cắn chặt răng: “Ta không thể mặc kệ an nguy của ngươi"
Mẹ nó, lo cho an nguy của tôi cái rắm chó, rõ ràng là muốn sai người giám thị tôi.
Không có cách, tôi chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Tần nhị tiểu thư, nếu không ngươi ở lại, một lát nữa giúp một tay.”
Tần Tư Tư có chút giật mình: “Ta... Ta cái gì cũng không biết a.”
“Không sao.”
Tôi vừa cười vừa nói: “Lát nữa chỉ cần giúp ta một chút là được rồi.”
Tần lão bản mặt âm trầm nói: “Tư Tư, vậy ngươi lưu lại giúp Trương tiên sinh đi! Có nguy hiểm gì thì gọi chúng ta.”
Tần Tư Tư gật đầu, nói: “Chỉ cần có thể chữa khỏi cho cha ta, ta có gặp nguy hiểm gì cũng được.”
Sau khi tất cả mọi người ra ngoài, tôi đứng trước mặt Tần Minh Hạo, từ trên xuống dưới đánh giá một phen.
Tần Minh Hạo toàn thân tản mát ra mùi hôi chua, y phục trên người đầy hạt cơm và vết bẩn, bộ dáng này nếu là lộ ra ngoài, e là hình tượng của Tần gia sẽ sụp đổ.
Tần Tư Tư thấy tôi vẫn đứng bất động, liền hiếu kỳ đi tới hỏi tôi nhìn ra được điều gì rồi sao?
Tôi quay đầu nhìn Tần Tư Tư nói: “Tần nhị tiểu thư, có thể giúp ta một vấn đề nhỏ không?"
Tần Tư Tư lập tức gật đầu: “Chỉ cần có thể cứu cha ta, bảo ta làm gì cũng được."
Tôi mỉm cười: “Vậy thì tốt, lát nữa ngươi giúp ta nói dối một câu là được, ta cam đoan có thể giúp ngươi tìm ra thủ phạm thật sự phía sau.”
Tần Tư Tư trừng to mắt nhìn tôi, mặt mũi đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Trương tiên sinh, ngài có ý gì?"
Tôi thần bí nói: “Ngươi đừng quan tâm, chỉ cần làm theo lời ta là được. Lát nữa nhị thúc ngươi khẳng định sẽ hỏi ngươi, ta làm gì trong phòng? Đến lúc đó ngươi nói ta vẽ lên người cha ngươi một thủ quyết kỳ quái, lại thấy cha ngươi mở mắt ra, còn thì thầm với ta vài câu, cụ thể nói cái gì thì ngươi không nghe thấy."
Tần Tư Tư bỗng nhiên dùng ánh mắt quái dị nhìn tôi, trong lòng tôi có chút sợ hãi, không biết ánh mắt này là có ý gì.
Cứ như vậy nhìn nhau mười mấy giây, Tần Tư Tư mới nói: “Ngươi đang hoài nghi nhị thúc?"
Tôi giật mình, tròng mắt xém chút rơi ra ngoài.
Nha đầu này mặc dù rất thuần khiết, nhưng cũng không ngu ngốc, thậm chí có thể nói là cực kì thông minh.
Tôi chỉ nói một câu, cô bé đã có thể hiểu được ý nghĩa phía sau.
Không có cách, tôi đành phải thề thốt phủ nhận: “Nha đầu, ngươi cả nghĩ rồi."
Tần Tư Tư lần nữa trầm mặc, thở dài nói: “Ngươi không cần gạt ta, ở trường ta học tâm lý học, ta có thể nhìn thấu nội tâm của ngươi.
Có phải ngươi cảm thấy ta rất ngờ nghệch?"
Tôi bị sặc nước bọt, không sai, mới đầu cô nương này cho tôi cảm giác là rất ngờ nghệch, chỉ là vạn vạn không ngờ cô ta lại có nội hàm như thế.
Đã không giấu được, tôi cũng chỉ có thể đơn giản nói: “Thôi được, ta quả thực có ý nghĩ này, thế nào, ngươi có muốn phối hợp với ta không?"
Tần Tư Tư gật đầu: “Ừm, có thể.”
“Vậy là tốt rồi.”
Tôi cười cười, nhưng là cười khổ.
Sớm biết nha đầu này thông minh như vậy thì vừa rồi đã không cho cô ta ở lại.
Lúc này Tần lão bản ở bên ngoài có chút đã đợi không nổi, phanh phanh gõ cửa, hỏi chúng tôi xử lý ra sao rồi?
Tôi vội vàng nói xong rồi, sau đó nhìn Tần Tư Tư khẽ cười: “Có thể bắt được hung phạm hay không, phải xem ngươi rồi.”
Tần Tư Tư gật đầu.
Tôi vừa mở cửa, Tần lão bản liền bất an đi tới nhìn.
Thấy Tần Minh Hạo chưa tỉnh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “May mà đại ca ta chưa tỉnh, nếu không các ngươi khẳng định sẽ gặp nạn...”
Sau đó Tần lão bản liền hỏi tôi, đối với chuyện này có nắm chắc không?
Tôi tự tin đáp: “Hẳn là không có vấn đề gì.”
Tần lão bản vỗ vai tôi, nhưng tôi có thể nhìn ra được, hắn vẫn có chút hơi lo lắng.
"Trương lão bản, ta đã bố trí phòng cho các ngươi, tối nay các ngươi ở đây nghỉ ngơi đi! Nếu cảm thấy không quen, ta có thể thuê khách sạn cho các ngươi."
Tôi nhìn ra được, hắn đang thử thăm dò chúng tôi.
Nếu chúng tôi lựa chọn ở khách sạn, hắn sẽ hoài nghi tôi đã đoán được hung thủ phía sau.
Cho nên tôi chỉ nói: “Chê cười rồi, đời này vẫn chưa thấy qua trang viên xa hoa như thế, hay là ta ở đây đi!”
Tần lão bản nói: “Vậy thì được, nếu cần gì, cứ báo người hầu trong nhà.”
Nói xong, liền cáo bận rời đi.
Tần Tư Tư đưa bọn tôi tới lầu ba, bảo chúng tôi nghỉ ngơi trong phòng khách, còn ân cần nói nếu có gì cần giúp, cứ nói với cô ta là được.
Tôi cười cười nói không có vấn đề gì.
Chờ Tần Tư Tư đi khỏi, Lý mặt rỗ và Đại Kim Nha vội vây tôi lại hỏi tôi đã nhìn ra được gì, có thật sự nắm chắc không?
Tôi yên lặng cười cười, nói: “Nắm chắc cáirắm a, ta lừa bọn họ thôi.”
Đại Kim Nha và Lý mặt rỗ lập tức trợn tròn mắt, toát mồ hôi lạnh: “Trương gia tiểu ca, ngươi nói đùa gì vậy, chúng ta đã buộc cái đầu lên dây lưng của ngươi, ngươi khoác lác như vậy, định hiến cái mạng nhỏ của mình ư?"
Tôi trợn mắt nhìn hai người họ, nói: “Cứ việc yên tâm, ta tự tin trăm phần trăm giải quyết được việc này.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau cười khổ một cái: “Mới vừa rồi còn nói không nắm chắc, sao mới chớp mắt đã nói là nắm chắc, ngươi định gạt quỷ a?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận