Tần Minh Hạo sau khi thương thế đã lành, liền trở về Tần gia.
Vì để tránh cho Tần Minh Hạo xảy ra chuyện, bọn hắn đành phải trói y lại, hai mươi bốn giờ đều có người theo dõi, không cho y rời đi.
Tần Minh Hạo nổi giận, thậm chí còn cắn lưỡi tự sát, cuối cùng người nhà đành phải hướng nhét bọt biển vào trong miệng y.
Y lại bắt đầu tuyệt thực, không ăn không uống, Tần lão bản khuyên thế nào cũng không nghe.
Cuối cùng hai người đã thỏa thuận, chỉ cần Tần lão bản thả y ra, y sẽ ăn cơm.
Tần lão bản thực sự hết cách, đành phải theo lời Tần Minh Hạo, y quả nhiên giữ lời, bắt đầu ăn uống, chỉ là mỗi khi trời tối đều chạy đến Ô Giang chửi mắng ông trời bất công, sau đó định tự sát.
Mỗi lần đều bị vệ sĩ cản lại.
Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, cuối cùng Tần lão bản nghĩ đến Giang Bắc Trương gia.
Nhìn triệu chứng của Tần Minh Hạo, không phải trúng tà thì là đầu óc xảy ra vấn đề.
Hiện giờ trên cơ bản đã loại trừ khả năng đầu óc xảy ra vấn đề, chỉ có một cách giải thích là trúng tà!
Cho nên hắn liền đi tìm Giang Bắc Trương gia...
Cho dù hắn không muốn việc xấu này trong nhà bị người ngoài biết, nhưng bây giờ hắn cũng không có lựa chọn nào khác.
Giang Bắc Trương gia đối với chuyện này mười phần coi trọng, dù sao cũng là khách hàng lớn, liền phái mấy cao thủ đến.
Đương nhiên, bọn hắn cũng đều ký hợp đồng giữ bí mật.
Vừa hỏi thăm qua, bốn cao thủ đại khái đã hiểu rõ tình huống của âm vật, ban đêm liền chuẩn bị thu vong linh trong trường đao!
Nhưng vong linh oán khí quá sâu, vượt sự tưởng tượng của bọn họ!
Sau cùng, bốn cao thủ bị Thiên La Địa Võng pháp trận tự mình bố trí phản phệ, giơ trường đao cắt yết hầu tự sát.
Cũng thật kỳ quái, thanh đao hấp thu máu người liền trở nên sắc bén, dễ dàng chém đứt được một cái cây nhỏ.
Về sau Giang Bắc Trương gia cũng phái mấy trưởng lão đến xử lý, nhưng kết quả vẫn không được việc, mấy lần đều suýt mất mạng.
Lần này Giang Bắc Trương gia không dám khinh thị, bọn hắn thậm chí còn họp bàn một hội nghị trọng yếu, muốn tìm ra biện pháp giải quyết.
Cuối cùng đã nghĩ đến ông nội tôi.
Có một lão nhân từng là tùy tùng cho ông nội, hắn đột nhiên nhớ đến lời của ông nội năm đó.
Hẳn là âm vật đã xung phá được phong ấn?
Người có bản lĩnh như ông nội cũng chỉ có thể phong ấn mà không thể hàng phục, vậy có thể biết vong linh đó lợi hại thế nào!
Cho nên sau khi cao tầng Trương gia nhất trí biểu quyết, cuối cùng vẫn cho rằng muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông.
Năm đó ông nội có thể phong ấn âm vật kia, khẳng định là dùng bất truyền bí pháp của nhất mạch chúng tôi, nói không chừng tôi cũng sẽ biết, nên đã phái Đại Kim Nha đến mời tôi hạ sơn.
Sau khi nghe xong, tôi như có điều suy nghĩ.
Tôi có rất nhiều nghi hoặc, nhưng nghi hoặc lớn nhất chính là thanh đao biết uống máu kia rốt cuộc là từ đâu tới?
Âm vật cũng là vật chất, không thể nào tự xuất hiện từ hư không.
Tôi liền hỏi Tần lão bản lai lịch của thanh đao.
Tần lão bản nói: “Khi thanh đao kia lần đầu xuất hiện, ta đã thấy nhìn quen mắt, dường như đã gặp qua từ rất lâu, nhưng nghĩ như thế nào cũng không nhớ nổi..."
...
"Về sau khi đưa đại ca đi bệnh viện, người hầu trong nhà gọi điện tới, nói trong phòng đại ca tìm thấy một cái động nằm sâu dưới đất, trong động có một hộp gỗ trầm hương rất tinh mỹ, bên trong đã trống không."
"Sau khi được người hầu kia nhắc nhở, ta mới nhớ ra, 15 năm trước, từng có một lão đầu kỳ quái vào nhà ta, dường như cũng là xử lý chuyện linh dị, sau đó chôn xuống thứ gì trong phòng đại ca!"
...
"Năm đó ta mới mười mấy tuổi, không có quyền hỏi đến chuyện này, cho nên cũng không biết nhiều. Nhưng ta cảm thấy thanh đao kia hẳn là do 15 năm trước lão đầu đó chôn ở nhà ta.”
Không hề nghi ngờ, lão đầu kỳ quái mà Tần lão bản nói chính là ông nội tôi.
Từ lời của Tần lão bản và của Giang Bắc Trương gia, tôi cơ bản có thể kết luận, năm đó thứ ông nội chôn chính là thanh đao này.
Tần Minh Hạo khẳng định là bị vong linh trong đao mê hoặc tâm trí nên mới bới đao ra.
Tần lão bản thấy tôi trầm tư, vội hỏi tôi có biện pháp gì không.
Tôi như có điều suy nghĩ nói: “Giang Bắc Trương gia thủ đoạn thông thiên, hẳn đã điều tra ra lai lịch thanh đao?"
Tần lão bản có chút yên lặng: “Thực sự có lỗi, ta ngày thường tương đối bận rộn, loại sự tình này bọn hắn sẽ không báo lại cho ta. Đại Kim Nha, ngươi qua đây.”
Đại Kim Nha lập tức hấp tấp chạy tới: “Tần lão bản, ngài có gì dặn dò?"
“Chuyện liên quan tới thanh đao kia, ngươi biết nội tình không?"
Đại Kim Nha lập tức gật đầu: “Biết.”
“Vậy thì tốt, ngươi nói rõ chi tiết cho Trương tiên sinh nghe đi.”
Tần lão bản nói.
Kỳ thật trong lòng tôi đã sớm có phán đoán, bảo Đại Kim Nha nói chỉ là muốn nghiệm chứng, đồng thời cũng thử xem có manh mối gì không ngờ tới không.
Nhưng Đại Kim Nha lại khiến tôi thất vọng, những gì bọn hắn phán đoán so với tôi cũng không khác lắm, cũng không có manh mối gì đặc biệt.
Kỳ thật từ lời nói của Tần lão bản, cơ bản đã có thể hiểu rõ xuất xứ của âm vật.
Tự vẫn ở Ô Giang là một điển cố trứ danh.
Lại nói năm đó Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ, lực bạt sơn hà anh hùng cái thế, xô đổ Tần triều bạo chính.
Nhưng lại trúng phải gian kế của tên tiểu nhân Lưu Bang, đại quân bị vây khốn ở Cai Hạ, sau khi đột phá chạy tới Ô Giang cuối cùng bên mình chỉ còn lại có hai mươi tám kị binh.
Thủ hạ nhao nhao khuyên Hạng Vũ vượt Ô Giang, về Giang Đông triệu tập quân đội cùng Lưu Bang quyết một trận thư hùng.
Nhưng Hạng Vũ lại cảm thán nói: “Đại thế đã mất a! Không phải Hạng Vũ ta vô năng, mà là vì trời muốn diệt ta.”
Nói xong, Hạng Vũ liền dẫn hai mươi tám kị binh quay đầu giết địch, giết đến máu chảy thành sông, vô số địch tướng bị Hạng Vũ chém giết.
Thủ hạ nước mắt đầm đìa nhìn Hạng Vũ, đều tin tưởng là trời muốn diệt Hạng Vũ, chứ không phải là y không có tài đánh trận.
Trời đã muốn diệt Hạng Vũ, vậy Tây Sở Bá Vương cho dù vô địch thiên hạ, lại có thể như thế nào đây?
Thế là Hạng Vũ rút ra Lôi Đao, nhìn trời gầm lên giận dữ, chửi mắng lão thiên gia mắt mù, rồi nâng đao tự sát, hai mươi tám kị binh cũng tự sát theo Hạng Vũ.
Ô Giang nước chảy cuồn cuộn, sóng đánh ngập trời, bọt nước sôi trào mãnh liệt, mang theo chiến tích vô song của Tây Sở Bá Vương theo dòng sông lịch sử cuốn đi.
Ai có thể ngờ, ngàn năm sau, vong linh Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ lại thức tỉnh.
Điều này ứng với lời nói của Tần Minh Hạo khi bị vong linh khống chế: “Trời muốn diệt ta a! Ta làm quỷ, cũng phải làm quỷ hùng, tìm ngươi đòi công đạo."
Tôi thở dài, Tây Sở Bá Vương khi còn sống vô địch thiên hạ, sau khi chết lệ khí xông lên tận trời, ngay cả lão thiên gia cũng không để vào mắt.
Chỉ dựa vào năng lực của âm vật thương nhân sao có thể hàng phục được? Nghĩ đến điểm này, tôi không khỏi càng thêm bội phục ông nội.
Năm đó ông nội có thể bằng sức một người phong ấn Hạng Vũ, có thể thấy được năng lực như thế nào.
Tần lão bản thấy tôi trầm mặc thật lâu, cũng uể oải nói: “Ta không ngờ thứ này lợi hại như thế, nếu hai vị muốn đi, ta cũng không trách cứ.
Mười vạn tệ coi như là lộ phí cho hai vị!" Nói rồi Tần lão bản quay người chuẩn bị rời đi.
Đại Kim Nha và Lý mặt rỗ lập tức nhìn tôi nháy mắt, ý là nếu tôi thấy không đối phó được thì cứ bỏ đi.
Nhìn bộ dáng Tần lão bản, hẳn là cũng không kì vọng vào Giang Bắc Trương gia, vừa hay cũng không làm cho Giang Bắc Trương gia khó xử.
Trong lòng tôi nào chịu từ bỏ?
Tôi cảm thấy chỉ cần theo manh mối Lôi Đao, nhất định có thể lại được nhìn thấy ông nội.
Cho nên tôi vỗ bàn đứng dậy, nói: “Tần lão bản, nhiệm vụ này, ta tiếp nhận!"
Đại Kim Nha tuyệt vọng nhắm mắt lại, toàn thân phát run.
Lý mặt rỗ cũng ngơ ngác một chút, mặt mày chẳng hiểu ra sao nhìn tôi.
Tần lão bản cũng sửng sốt, quay đầu lại hỏi: “Ý của ngươi là... Ngươi có nắm chắc không?"
“Không.”
Tôi nói: “Nhưng chưa thử qua làm sao biết?"
“Ha ha!"
Tần lão bản bỗng nhiên cười cổ quái: “Người trẻ tuổi can đảm là chuyện tốt, nhưng có đôi khi quá lỗ mãng ...”
“Ta không còn cách nào khác.”
Tôi cắt lời.
Tần lão bản nhìn tôi bất đắc dĩ nhún vai: “Trương tiên sinh, vạn nhất ngươi có chuyện bất trắc, chúng ta căn bản là không bảo vệ được ngươi chu toàn.”
“Ta không sợ chết.”
Tôi lạnh lùng nói.
Tôi tính tình rất tốt, cũng rất dễ nói chuyện, nhưng trước trên nguyên tắc thì tôi lại bướng bỉnh hơn bất kì ai.
Chuyện này liên quan đến ông nội, cho nên tôi nhất định phải bướng bỉnh.
Chí ít, tôi hiện giờ có lẽ đã bắt được một đầu mối rất quan trọng, đó chính là...
Tần lão bản này có vấn đề, hắn tựa hồ cũng không muốn chuyện này được giải quyết.
Đại Kim Nha lo lắng, đầu đầy mồ hôi, hắn vừa lau mồ hôi vừa nói: “Tần lão bản, ngài đừng nóng giận, ta sẽ khuyên hắn một chút, để ta khuyên nhủ.”
“Không cần khuyên.”
Tôi cười lạnh nói: “Ta lấy thân phận âm vật thương nhân tiếp nhận mối làm ăn này, không liên quan tới Giang Bắc Trương gia.”
Đại Kim Nha bất đắc dĩ lại ngồi lên ghế, không nói gì nữa.
Tần lão bản đã không có đường lui, hắn lại ngồi xuống, trên mặt rất ôn tồn lễ độ, nét dữ tợn vừa rồi cũng đã biến mất: “Như vậy đi, giấy sinh tử này ngươi ký đi! Ta hiểu rõ giới thương nhân âm vật các ngươi, ký vào giấy sinh tử, bất luận sinh tử thế nào cũng không liên quan tới chúng ta.”
Lý mặt rỗ sợ hãi, kéo áo của tôi, bảo tôi đừng ký.
Tôi không chút do dự nhận giấy sinh tử, ký tên rồi đưa cho Tần lão bản.
Hắn ngạc nhiên, không ngờ tôi lại sảng khoái như vậy!
Trước đó bảo tôi ký hợp đồng giữ bí mật tôi không chịu, lúc này lại không chút do dự ký giấy sinh tử, có chút cạn lời a.
Hắn cũng không nhiều lời, chỉ kiểm tra một lần, xác nhận giấy sinh tử không có vấn đề rồi đứng dậy phất tay: “Vậy thì tốt, đi theo ta.”
Tần lão bản đi phía trước, Lý mặt rỗ theo sát phía sau, Đại Kim Nha nhìn tôi bất đắc dĩ cười khổ, cũng không định đi cùng.
Tôi quay đầu nhìn hắn: “Đại Kim Nha, còn thất thần cái gì, mau đi thôi.”
Hắn liên tục khoát tay: “Ta không đi cùng tiểu thiếu gia đâu...”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận