Cái nghiên mực kia tôi tạm thời không có ý định bán đi, bởi vì tôi còn phải bảo đảm rằng vong linh trong nghiên mực sẽ được tôi đưa tiễn, đây không chỉ là vì trách nhiệm với khách hàng, còn là vì trách nhiệm với danh dự của tôi.
Nhưng khiến tôi vạn vạn không ngờ là, khi trở về lại phát hiện có một người quen cũ đang ngồi xổm trước cổng.
Không phải Đại Kim Nha thì là ai? Đáng chết, sao Đại Kim Nha lại tới đây? Lại muốn chơi tôi?
Tôi giận tím mặt, lần trước bị Giang Bắc Trương gia lợi dụng, cơn giận còn chưa tan, đám con cháu nhà rùa này vẫn còn dám tới.
Lý mặt rỗ càng là giận không kìm được, cắn răng nghiến lợi xông tới, tóm lấy cổ áo Đại Kim Nha, trợn mắt tròn xoe, nhìn chòng chọc vào hắn: “Tiểu vương bát đản, ngươi vẫn còn mặt mũi quay lại đây?”
Đại Kim Nha lập tức nhắm mắt lại, bộ dáng không kiêu ngạo cũng không tự ti nói:
“Nếu như đánh ta có thể hết tức giận thì ngươi cứ đánh...”
Lời còn chưa nói hết, Lý mặt rỗ một quyền đánh tới, cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng ta không dám đánh ngươi?"
Đại Kim Nha kêu rên liên hồi, che gương mặt sưng đỏ: “Mẹ kiếp, đánh thật a, quai hàm của ta, ai ô...”
Tôi giơ ngón tay cái: “Đánh rất hay.”
Đại Kim Nha nhìn tôi cười khổ: “Tiểu thiếu gia, sao ngươi lại như vậy chứ? Ta còn tưởng rằng ngươi có thể lấy đại cục làm trọng, không câu nệ tiểu tiết cơ.
Giang Bắc Trương gia chúng ta chỉ có làm như vậy mới có thể bảo toàn dư mạch, không đến mức bị Long Tuyền sơn trang tiêu diệt từng bộ phận a."
Tôi liếc hắn một cái: “Cút mẹ ngươi đi, lão tử cũng không phải con nít ba tuổi.”
Nói xong, tôi cũng không để ý đến Đại Kim Nha nữa, trực tiếp đi vào tiệm đồ cổ.
Đại Kim Nha hấp tấp theo sau lưng, cũng đi vào.
Kỳ thật sau đó ngẫm lại, tôi vẫn có thể hiểu được hành động của Giang Bắc Trương gia, thậm chí đặt mình vào hoàn cảnh của họ, nếu tôi là gia chủ của Trương gia, chỉ sợ cũng sẽ không chút do dự mà làm như thế.
Đây là dùng hi sinh nhỏ nhất để đổi lấy lợi ích tối đa.
Việc Nhất Sơ gia nhập vào trận doanh của chúng tôi đã chấn nhiếp được Long Tuyền sơn trang, nếu không dựa vào mâu thuẫn giữa chúng tôi và Long Tuyền sơn trang thì có lẽ đã phát sinh một trận ác chiến.
Đến lúc đó Giang Bắc Trương gia tuy không toàn quân bị diệt, nhưng chí ít sẽ mất đi vài mạch, gần ngàn năm truyền thừa cứ như vậy bị đoạn mất, đừng nói là Giang Bắc Trương gia, cho dù là tôi cũng đau lòng a!
Huống chi tôi đã đắc tội với Long Tuyền sơn trang tương đối sâu, rất có thể cũng có trong danh sách phải đồ sát của bọn họ.
Mà Giang Bắc Trương gia an bài mưu kế này, không những hung hăng đánh cho Long Tuyền sơn trang một đòn, thậm chí còn khiến cho Nhất Sơ gia nhập chiến cuộc, chấn nhiếp Long Tuyền sơn trang, điều này tự nhiên là khiến tôi hưng phấn trong lòng.
Chỉ là bị người khác lợi dụng, trong lòng tôi ít nhiều vẫn có chút tức giận không nhịn nổi, không xuất ra ngụm ác khí này thì làm thế nào?
Cho dù Đại Kim Nha đau khổ giải thích thế nào, tôi vẫn ra vẻ lạnh lùng không để ý, khiến cho Đại Kim phải bất lực.
"Được rồi, ngươi đừng nói nữa.”
Tôi bị Đại Kim Nha nói cho đau cả đầu: “Ngươi nói ta nghe xem, ngươi đến đây rốt cuộc có mục đích gì?"
Đại Kim Nha liền nói: “Giang Bắc Trương gia không hèn hạ như ngươi nghĩ đâu, biết lần trước có lỗi với các ngươi, cho nên đặc biệt sai ta đến nhận lỗi với các ngươi.”
“Chậc chậc.”
Lý mặt rỗ châm chọc khiêu khích nói: “Mang theo cái miệng đến xin lỗi a.”
“Đương nhiên không phải.”
Đại Kim Nha vội vàng nói: “Ta mang theo một phần đại lễ."
Tôi và Lý mặt rỗ đánh giá hắn từ trên xuống dưới, cũng không thấy trên người hắn có chỗ nào chứa nổi 'đại lễ', không khỏi nghi ngờ Đại Kim Nha đang chơi chúng tôi.
Đại Kim Nha vội vàng giải thích: “Các ngươi hiểu lầm rồi, trong lòng chúng ta biết rõ hai vị đều là người có đức độ, đưa các ngươi tiền các ngươi cũng sẽ không nhận, lại nói cho dù đưa tiền thì có thể đưa bao nhiêu đây? Vẫn kém xa số các ngươi có thể kiếm được."
"Sao ngươi biết ta không nhận?"
Tôi lạnh lùng nói: “Có tiền thì đưa tiền, không có tiền thì xéo đi.”
Đại Kim Nha lúng túng cười cười, có lẽ là không ngờ tôi và Lý mặt rỗ lại mặt dày vô sỉ như vậy?
“Ta đến lần này chính là đưa tiền tới cho các ngươi. Cái nghiên mực kia, chúng ta mua, hơn nữa còn mua với giá gấp 5 lần thị trường. Ngoài ra ta còn mang đến một mối làm ăn khác, ngươi không cần lo lắng, ngoài số tiền đối phương thuê ngươi, chúng ta cũng sẽ thưởng cho ngươi một khoản lớn, vậy cũng coi như là chúng ta có tình có nghĩa rồi."
Tôi liếc hắn một cái: “Các ngươi có lòng tốt như vậy? Không đi, ai biết có phải cái bẫy hay không.”
Đại Kim Nha lập tức bất đắc dĩ hồi lâu: “Ai, tiểu thiếu gia, lần này ta cam đoan với ngươi, tuyệt đối là tặng không phúc lợi cho ngươi! Lần trước chúng ta rất hổ thẹn, cho nên xin ngươi nhất định phải nhận lấy phần hậu lễ này.”
Tôi nhìn thoáng qua Lý mặt rỗ, muốn hỏi ý lão Lý.
Nói thật, tôi thực sự có chút động tâm, dù sao đã mấy tháng không mở cửa, quả thật là có chút kẹt tiền.
Lý mặt rỗ còn kẹt hơn, suy nghĩ một lát, cuối cùng chọn một cách trung hoà: “Thế này đi, trước tiên cứ chứng minh thành ý của ngươi, mua nghiên mực kia đã, chúng ta thấy được thành ý của ngươi rồi mới thương lượng tiếp có nhận mối làm ăn của ngươi hay không.”
Đại Kim Nha do dự một chút, cuối cùng cắn răng một cái gật đầu: “Được, tiểu thiếu gia, ngài ra giá đi.”
“Ngươi nói cao hơn giá thị trường 5 lần. Giá thị trường, không sai lắm là 50 vạn, gấp 5 lần là 250 vạn. Thế này đi, ta nể mặt ngươi, 200 vạn là được."
Dù cái giá này cao đến quá đáng, Đại Kim Nha cũng không mặc cả, chỉ gật đầu, gọi điện về cho gia tộc, 1 phút sau tiền đã về tài khoản.
Đại Kim Nha hỏi chúng tôi, tiền đã tới tay, vậy lúc nào lên đường xuất phát?
Tôi cười nói: “Ta nhận lời ngươi sao? Vừa làm xong một vụ, ta đang chuẩn bị nghỉ ngơi.”
Đại Kim Nha lập tức gấp phát khóc: “Tiểu thiếu gia a, nếu ngươi không nhận nhiệm vụ, ta trở về sẽ phải nhận gia pháp a, tiền đã cho ngươi rồi..."
"Ta đã nói rồi, ta mệt rồi, ngươi đi trước đi.”
Tôi đóng cửa tiệm, chuẩn bị đi ngủ.
Đại Kim Nha mặt dày mày dạn cản trước cửa: “Tiểu thiếu gia, ngươi đây không phải là đẩy ta vào hố lửa hay sao?"
“Ha ha, trước mặt ta, các ngươi tốt nhất đừng có giở trò! Muốn ta nhận cũng được, nhưng nhất định phải nói rõ, đây có phải là chơi ta, đẩy vào chỗ nguy hiểm hay không, nói cho rõ ràng.”
Ánh mắt tôi lấp lánh nhìn Đại Kim Nha nói.
"Thật sự không phải chơi ngài, không có gì nguy hiểm, bảo ta làm sao nói đây."
"Không có ngươi cũng phải kể ra, nếu không ta tuyệt đối không đi.”
Tôi lạnh lùng nói: “Ta cho ngươi ba giây, hết ba giây dù ngươi nói ta cũng không nghe.”
Sau đó, tôi bắt đầu đếm ngược: “Ba, hai...”
“Ai, đừng đếm, đừng đếm, đầu ta đau a, để ta nhớ xem... Được rồi, ta nói, ta nói còn không được sao? Thật sự là phục các ngươi rồi.”
Đại Kim Nha đầu đầy mồ hôi, nhảy loạn, cuối cùng tê liệt ngã xuống trước cửa.
Tôi mỉm cười mở cửa: “Vậy còn tạm được, nói đi.”
“Ai! Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là chuyện này liên quan đến ông nội ngươi, Giang Bắc Trương gia không tiện nhúng tay.”
Đại Kim Nha bất đắc dĩ nói.
"Cái gì?"
Tôi giật mình: “Ông nội ta? Chuyện này lại liên quan đến ông nội ta? Ngươi mau nói cụ thể.”
Đại Kim Nha gật đầu.
Thì ra, người xảy ra chuyện lần này là khách hàng cũ của Giang Bắc Trương gia.
Năm đó ông nội vẫn còn là người của Giang Bắc Trương gia, phụ trách một khách hàng nọ.
Nhưng về sau ông nội và Giang Bắc Trương gia trở mặt, Giang Bắc Trương gia đã đoạt lấy khách hàng này.
Năm đó ông nội đã cảnh cáo Trương gia, âm vật của gia đình này lệ khí cực nặng, ngay cả ông nội cũng không thể thu phục, chỉ là tạm thời phong ấn luồng lệ khí này mà thôi.
Không quá 15 năm, âm vật khẳng định sẽ bộc phát, ngoại trừ ông nội không ai có thể phong ấn lại, nhắc nhở Giang Bắc Trương gia phải cẩn thận.
Mà Giang Bắc Trương gia lúc ấy chỉ biết đến lợi ích, căn bản là không có coi câu nói này ra gì, cho rằng ông nội đang cố lộng huyền hư (~ hư trương thanh thế).
Không ngờ 15 năm sau, âm vật kia quả thật bạo phát, liên tiếp đả thương bốn vị cao thủ của Giang Bắc Trương gia, làm Trương gia tổn thất nặng nề! Vốn Trương gia chuẩn bị buông tay mặc kệ, nhưng gia đình kia quyền cao chức trọng, nếu cứ như vậy mà mặc kệ, e rằng sẽ vô cùng phiền phức.
Thật sự đã hết cách, Giang Bắc Trương gia chỉ có thể tới tìm tôi, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, năm đó ông nội có thể phong ấn âm vật kia, khẳng định đó là bản sự tổ truyền, nói không chừng tôi cũng được truyền lại, cho nên mới muốn tôi đi xem.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận