Quan sát chừng một giờ, thấy Tề lão bản không có vấn đề gì tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng đã đến giờ cơm trưa, Tề đại tẩu gọi đồ ăn tới cho mọi người.
Đang ăn, cô gái tóc đỏ đột nhiên hỏi tôi, Tề lão bản không cần ăn gì sao?
Cô ta nhắc nhở như vậy, tôi mới ý thức được mình quả thật không để ý đến việc Tề lão bản ăn uống thế nào, liền nhìn Tề đại tẩu, hỏi Tề lão bản có từng ăn cơm không?
Tề đại tẩu lắc đầu.
"Không có, từ khi ta trở về, hắn vẫn hôn mê bất tỉnh, đừng nói ăn cơm, ngay cả nước cũng không uống."
Tôi nhịn không được cười rộ.
"Vậy sao ngươi không nói sớm? Người một ngày không ăn vẫn không sao. Nhưng cả ngày không uống nước, ngươi không lo lắng thân thể hắn sẽ mất nước sao?"
Tề đại tẩu vỗ đầu tự trách, "Ai, đều tại ta, sao ta lại không nghĩ tới? Ta cho hắn ăn cơm uống nước ngay đây."
"Vô dụng."
Tôi nói, "Hắn đã hôn mê, dù ngươi đánh thức hắn, đoán chừng hắn cũng không có tâm tư ăn cơm."
Tề đại tẩu sợ hãi, vội hỏi tôi phải làm sao?
Tôi nói, "Thế này đi, vong linh không cho Tề lão bản ăn uống gì, vậy chúng ta cũng đoạn đi hương hỏa của hắn. Ngươi đi chuẩn bị một bát cháo, đốt ba nén hương, còn lại để ta xử lý."
Tề đại tẩu lập tức gật đầu, liền chạy đi chuẩn bị.
Tôi vội vàng lấy hai chén cơm, sau đó dùng muối biển lấp lên nghiên mực che đi.
Vong linh hoạt động cũng cần có năng lượng, mà cách bọn chúng thu lấy năng lượng lại rất khác với con người.
Người thông qua đồ ăn mà lấy năng lượng, mà vong linh lại thông qua âm khí để thu lấy năng lượng.
Vong linh trong âm vật cũng như vậy, tự thân không thể thu lấy âm khí, thường thường là thông qua âm vật để thu lấy âm khí.
Tôi dùng muối biển phủ lên âm vật, tương đương với việc đoạn đi âm khí phát ra từ âm vật, vong linh không “ăn” được âm khí, tự nhiên sẽ đói.
Đến lúc đó tôi lại dùng một loại đồ ăn khác có ẩn chứa âm khí dụ hoặc vong linh, vong linh muốn có âm khí, tự nhiên phải ăn hết đồ ăn.
Như vậy đồng thời có thể bổ sung thể lực cho Tề lão bản.
Rất nhanh, tôi đã chuẩn bị thỏa đáng, chôn xong nghiên mực trong lớp muối.
Vừa làm xong, chỉ nghe thấy chúng nữ hét chói tai .
"Trời ạ, tỉnh rồi tỉnh rồi, Trương ca mau nhìn a."
Tôi vội vàng quay đầu nhìn.
Tề lão bản quả nhiên ngồi dậy, hai mắt trợn ngược, vành mắt đỏ rực, đầu lưỡi thè ra, gương mặt dữ tợn, đầy mồ hôi lạnh, cắn răng nghiến lợi nhìn tôi.
Bộ dáng này rất giống với người treo cổ tự sát.
Tôi hít sâu một hơi, chợt nhớ tới một chuyện, âm khí không đơn thuần là nguồn cung cấp năng lượng của vong linh, mà còn là thứ cần thiết để duy trì sự tồn tại của vong linh, giống như người không thể thiếu oxy.
Tôi đoạn đi nơi phát ra âm khí của hắn, thì tương đương với việc cắt đứt nguồn cung oxy, hắn không nổi giận mới là lạ.
Lòng tôi lập tức nhảy lên một cái, thấy Tề lão bản một bước nhảy tới, hai tay muốn bóp cổ tôi, tôi quá sợ hãi, vừa chạy vừa gầm thét.
"Tất cả ra ngoài cho ta, Tề đại tẩu, cơm nấu xong chưa?"
"Xong rồi xong rồi."
Tề đại tẩu lập tức nói.
"Móa nó, xong rồi thì đưa vào đây a."
Tôi phẫn nộ mắng một câu.
Rất nhanh, Tề đại tẩu đã bưng một bát cháo tiến đến, trong bát có một lớp tàn hương, tôi biết đây là do đốt hương mà ra.
Giờ phút này Tề lão bản đã bóp lấy cổ tôi, Tề đại tẩu sợ hãi, trợn mắt hốc mồm nhìn tôi.
Tôi hung hăng nhìn cô ta một cái.
"Mau đặt bát xuống, ra ngoài!"
Tề đại tẩu đặt bát xuống rồi vội vàng đi ra ngoài.
Tề lão bản trông thấy bát cháo, nhận ra âm khí trong đó, liền vội vàng chạy tới, bưng lên húp một hơi cạn sạch.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng không sao rồi.
Tề lão bản ăn cháo xong lại quay đầu phẫn nộ nhìn tôi.
Tôi không nói hai lời, liền chạy tới móc nghiên mực trong lớp muối ra.
Nghiên mực lộ ra, đối phương tự nhiên sẽ có thể hấp thu âm khí như bình thường, không đuổi đánh tôi nữa, dù sao giữa ban ngày hắn cũng không tiện hành động.
Tôi thở nhẹ, gọi đám nữ nhi vào, giúp tôi đưa Tề lão bản lên giường.
Trải qua một màn tuy ngắn ngủi nhưng kinh hồn vừa rồi, mấy cô nương đều kích động không thôi, vây quanh tôi hỏi mới rồi là con quỷ tức giận tấn công người ư?
Đây không phải là nói nhảm sao?
Tề lão bản bị quỷ nhập triệu chứng rõ ràng như vậy!
Vừa nghe nói quả thật là quỷ nhập vào người, mấy cô nương càng kích động, nói so với đi nhà ma thì kích thích hơn nhiều.
Tôi câm nín không còn gì để nói.
Ăn cơm tối xong, tôi bảo bọn họ bắt đầu chuẩn bị.
Bọn họ mặc mấy bộ cổ trang lúc trước đã chuẩn bị vào.
Bọn họ chỉ mặc y phục rất mỏng, “hung khí gây án” trên người vô cùng sống động, xuyên qua lớp sa mỏng có thể thấy được làn da tuyết trắng, vô cùng mỹ diệu.
Mấy cô nàng này vốn xinh đẹp, dáng người không thể chê, mặc cổ trang càng là tuyệt không thể tả, tôi và lão Lý choáng váng, ngay cả Tề đại tẩu là nữ nhân cũng phải chậc chậc tán thưởng.
Nhìn cổ trang mỹ nữ trên TV so với nhìn mỹ nữ mặc cổ trang chân thật bên ngoài, là hai cảm giác này là hoàn toàn khác nhau...
Không ngờ họ còn chuẩn bị cho tôi một bộ quần áo, tựa như là bộ trường sam của văn nhân mặc khách.
Tôi tự nhiên là không mặc, bởi vì tôi biết mặc vào là có ý nghĩa gì, tránh không được việc gia nhập vào cuộc chơi của bọn họ đêm nay, sẽ bị bọn họ đùa giỡn.
Tôi quả thật chịu không nổi sự dụ hoặc đó, nhất định phải kìm nén bản thân.
Bọn họ sức sống mười phần, khí tức thanh xuân bắn ra bốn phía, tôi và Lý mặt rỗ nâng ly, ngồi ở cửa sổ lẳng lặng thưởng thức.
Tề đại tẩu có phong vận nữ nhân như thế, ở trước mặt bọn họ cũng rất tự ti, không ngừng thở dài.
Tôi hỏi cô ta than thở cái gì?
Tề đại tẩu lắc đầu cười khổ: "Nếu không gả cho lão Tề, giờ ta hẳn là cũng như bọn họ, hưởng thụ thời gian quý báu này a! Ai, nếu trời cao cho ta cơ hội quay lại lúc đó, ta nhất định sẽ không chọn lão Tề."
Tôi cười trấn an Tề đại tẩu.
"Ngươi nghĩ như vậy là sai, ngươi cho rằng cuộc sống của bọn họ rất tốt ư? Mỗi ngày vì sinh kế mà bôn ba, thường xuyên không vui vẻ, còn phải chống lại các loại quy tắc ngầm, hơi không chú ý là sẽ bị hãm sâu ở trong đó, bọn họ cũng có nỗi khổ tâm riêng."
Tề đại tẩu lại thở dài, cũng không biết có nghe tôi khuyên hay không.
Mấy cô nương chơi đùa trong sân chơi, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống, cảm giác mông lung càng khiến cho bóng đêm thêm gợi cảm.
Tiếng cười trong trẻo, bước chân nhẹ nhàng, tình cảnh này tuyệt vời như thế, thật khiến cho người ta không đành lòng phá vỡ.
Điều này khiến tôi chợt nhớ tới một câu thơ cổ,
"Ngân chúc thu quang lãnh họa bình, khinh la tiểu phiến phác lưu huỳnh.
Thiên giai dạ sắc lương như thuỷ, ngọa khán Ngưu Lang Chức Nữ tinh."
(Nến bạc trời thu lạnh vách tường, đom đóm bay cao quạt khẽ phẩy, giữa đêm thang trời lạnh như nước, nằm ngắm Ngưu Lang Chức Nữ tinh - dịch thơ nôm maxpayne_09)
Tình cảnh này chẳng phải rất giống ngữ cảnh trong thơ cổ ư?
Khi chúng tôi đang lẳng lặng thưởng thức cảnh đẹp tuyệt vời này, trong phòng lão Tề bỗng nhiên có động tĩnh.
Tôi lập tức quay đầu nhìn lại, phát hiện Tề lão bản đã từ trên giường bò dậy.
Tề lão bản vành mắt hõm sâu, tóc rối tung, đi bằng mũi chân, từ trong phòng ngủ đi thẳng tới phòng tắm.
Mấy cô nàng đang chơi đùa lúc này cũng chú ý tới Tề lão bản, đều im lặng, cẩn thận nhìn chằm chằm vào lão Tề.
Tề lão bản làm như không thấy chúng tôi, trực tiếp đi vào phòng tắm, giống như hôm qua, vẫn mặc quần áo mà tắm rửa.
Ánh mắt của tôi trong lúc vô tình nhìn tới bộ cổ trang mà mấy cô gái chuẩn bị cho tôi, linh cơ khẽ động, liền nhặt bộ y phục đó lên rồi ném vào trong phòng tắm.
Vong linh này có lẽ là thích mặc cổ trang a?
Quả nhiên, Tề lão bản vừa trông thấy bộ y phục, thần sắc trở nên kích động, vội vội vàng vàng nắm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve.
Sau đó, hắn mặc bộ cổ trang, đứng trước gương quan sát tỉ mỉ, hài lòng gật đầu cười.
Tôi yên lặng cười, thầm nghĩ tên gia hỏa này còn rất tự luyến (tự yêu bản thân) nha.
Tôi bảo mấy cô nàng đứng bên cạnh tôi, hi vọng có thể dùng mỹ nữ để vong linh động lòng, sau đó rượu vào lời ra, kể lại chuyện xưa của hắn.
Mấy cô nương da thịt trắng nõn, dung mạo đẹp đẽ, ở thời cổ đại hẳn là còn quyến rũ động lòng người hơn công chúa hoàng thất a?
Nhưng Tề lão bản lại chỉ tùy tiện liếc qua, rồi chẳng muốn nhìn nữa, trở về phòng tô tô vẽ vẽ.
Cũng như hôm qua, hắn đấm ngực dậm chân, phun ra một giọt tâm tiêm huyết.
Hôm nay tâm tiêm huyết đã có chút ảm đạm mờ nhạt, hẳn là vì thân thể Tề lão bản đã quá hư nhược.
Sau đó mài mực, làm thơ, vẽ tranh, rồi lẳng lặng thưởng thức, đối với cô gái trong tranh càng thêm bất mãn, xé bỏ, một lần nữa lại vẽ.
Mấy cô nàng dần mất hứng thú, không khỏi oán trách, "Trương ca, chỉ một chút thế này không đáng sợ a."
"Đúng vậy a Trương ca, ngươi mau khai đàn làm phép, đánh một trận với con quỷ kia đi, để chúng ta tăng thêm một chút kiến thức."
"Đây là thứ quỷ gì chứ, thật là mất mặt."
Tôi nghẹn họng trân trối, mẹ nó, các ngươi cho rằng giống như trên TV, khai đàn làm phép ném phù múa kiếm là có thể trừ vong?
Tôi không khỏi cảm khái, bọn họ tuổi còn quá trẻ, tư tưởng cứ như thiên mã hành không
(thiên mã hành không: ngựa trời bay cao.
Ý chỉ ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp.
Ở đây ý nói suy nghĩ viển vông xa rời thực tế - maxpayne_09)
Thấy tôi không có hành động gì, bọn họ hỏi tôi sao vậy?
Đừng nói không có cách thu thập con quỷ kia a.
Tôi đành bình tĩnh lại, kiên nhẫn nói với bọn họ kế hoạch của tôi, định để bọn họ moi ra tâm sự của con quỷ kia.
Cô gái tóc đỏ cười nói:
"Sao ngươi không nói sớm a, không phải chỉ là giả làm bạn thông đồng với một con quỷ thôi sao? Đơn giản."
Tôi bồn chồn nhìn cô ta, "Ngươi không sợ?"
"Cái này có gì mà sợ? Con quỷ này có phải là nam nhân không? Chỉ cần là nam nhân, mặc kệ là người hay không phải người, đều chạy không thoát mê hoặc đại pháp của bản cô nương."
Nói xong, cô gái tóc đỏ liền chuẩn bị đến bên Tề lão bản.
Điều này khiến tôi sợ hãi, mẹ nó đúng là nghé con không sợ cọp, đừng thấy Tề lão bản lúc này như người vô hại, nếu cô ta tới khiêu khích, hắn khẳng định sẽ bị chọc giận.
Nói trắng ra là quấy rối tình dục a, đến lúc đó cô gái tóc đỏ chắc chắn không có kết cục tốt.
Tôi ngăn lại, cảnh cáo cô ta ngàn vạn lần không thể tùy tiện lại gần đối phương.
Nàng có chút không vui, nói không tới gần thì làm thế nào gợi chuyện được với hắn?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận