Tôi bảo Lý mặt rỗ trở về cùng Như Tuyết, nhớ nói với Lý Tiểu Manh một tiếng, thuận tiện nghỉ ngơi thật tốt, để buổi chiều lại tụ hợp.
Tôi cũng trở về tiệm đồ cổ, thấy Tiểu Nguyệt đang ở trong bếp làm điểm tâm.
Thấy nàng sáng sớm đã lục tục, tâm tình của tôi lập tức tốt hơn, đi tới ôm lấy Tiểu Nguyệt.
Tiểu Nguyệt cười bảo tôi đừng nghịch, ra bàn ngồi chờ đi.
Rất nhanh, bữa sáng đơn giản đã được bưng lên, một món mặn, hai quả trứng chần, hai cái bánh tiêu.
Giày vò cả một buổi tối, tôi đã sắp chết đói, lúc này liền ăn ngấu nghiến.
Ăn ăn, tôi đã nhận ra có gì đó không thích hợp, Tiểu Nguyệt không ăn mà nhìn tôi với ánh mắt là lạ.
Tôi hồ nghi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của nàng.
Tôi sửng sốt một chút, sau đó hỏi Tiểu Nguyệt sao vậy?
Sao lại không ăn?
Nàng nhìn tôi cười nhạt nói, "Huynh sáng sớm đã ra khỏi cửa? Ta còn tưởng rằng huynh sẽ không trở lại ăn điểm tâm, nên chỉ làm cho mình ăn."
Tôi nói, "Không có chuyện gì, không muốn làm phiền nàng nghỉ ngơi thôi."
Sau đó, tôi liền trầm mặc.
Tôi nghĩ đến chuyện tối qua, muốn nói với Tiểu Nguyệt một chút, nhưng vừa nghĩ tới tôi và Tề đại tẩu đi thuê phòng, cho dù tôi trong sạch, trong lòng Tiểu Nguyệt cũng sẽ có vướng mắc, sẽ hoài nghi a?
Tôi đang nghĩ có nên “nói dối có thiện ý” hay không, ngay cả ăn cơm cũng không thấy hương vị gì, cứ như vậy thất hồn lạc phách cơm nước xong xuôi, sau đó nhìn Tiểu Nguyệt thu dọn bát đũa.
Càng nghĩ, cuối cùng tôi vẫn không chịu được nội tâm cắn rứt, cảm thấy “lời nói dối có thiện ý” rất ngu ngốc, tôi rõ ràng không làm gì, vì sao phải giấu diếm Tiểu Nguyệt?
Nếu để cho nàng biết được tôi nói dối, chỉ sợ sẽ càng thương tâm hơn.
Cho nên cuối cùng tôi lấy hết dũng khí, nắm lấy tay Tiểu Nguyệt đang rửa bát, nói, "Tiểu Nguyệt, nàng nghe ta nói, kỳ thật đêm qua ta đã đi ra ngoài."
Tiểu Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn tôi: "Đêm qua? Ra ngoài làm gì?"
"Là lo lắng Tề lão bản có chuyện, cho nên đi tới nhà Tề lão bản xem một chút."
Tôi nói, "Sau đó là... Nàng biết Tề lão bản có lão bà rất xinh đẹp, là Tề đại tẩu, Tề đại tẩu..."
Một số việc tôi khó mà mở miệng, đành phải sơ lược đem chuyện đêm qua đưa Tề đại tẩu đi thuê phòng nói với Tiểu Nguyệt.
Tiểu Nguyệt phì cười, nói: "Không nhìn ra huynh rất thành thật nha, huynh lo lắng ta không tin huynh? Có quỷ mới tin huynh với nàng vào nhà nghỉ lại không có chuyện gì."
Tôi bất đắc dĩ cười khổ: "Nàng không tin ta cũng không có cách nào a, nha đầu ngốc, nàng không biết sức hấp dẫn của nàng lớn thế nào đâu, ta sao lại nhẫn tâm cô phụ nàng chứ."
Tiểu Nguyệt cười ôm lấy tôi, nói: "Đồ ngốc đừng nói nữa, chuyện tối qua ta đã biết rồi."
"Cái gì?"
Tôi cả kinh toát mồ hôi lạnh, trợn mắt hốc mồm nhìn Tiểu Nguyệt.
"Sao nàng biết? Không phải là nàng theo dõi ta chứ."
Tiểu Nguyệt lắc đầu.
"Ta đâu có nhàm chán như vậy, nữ nhân ngu xuẩn mới dùng cách này."
Nàng đem chân tướng nói rõ với tôi.
Thì ra đêm qua, Lý mặt rỗ và Như Tuyết không ngủ được, nửa đêm đi tản bộ, không ngờ bắt gặp tôi và Tề đại tẩu câu kết làm bậy vào nhà nghỉ.
Như Tuyết biết chuyện này có điều kỳ quặc, liền gọi điện cho Tiểu Nguyệt.
Nhưng Tiểu Nguyệt tin tưởng tôi làm như vậy khẳng định là có mục đích của mình, nàng vẫn rất tin tưởng tôi, cảm thấy tôi sẽ không làm gì có lỗi với nàng, ngược lại còn lo lắng tôi một mình sẽ xảy ra chuyện, liền bảo Lý mặt rỗ gọi điện cho tôi, hỏi xem có cần giúp một tay không.
Đồng thời nàng căn dặn Lý mặt rỗ, tuyệt đối đừng nói cho tôi nàng đã biết chuyện này, nếu như tôi không làm gì có lỗi với nàng, khẳng định sẽ chủ động mở lời.
Nghe Tiểu Nguyệt nói xong, tôi trong nháy mắt toát mồ hôi lạnh.
May mà tôi là người thành thật, nếu không lần này khẳng định sẽ làm tổn thương Tiểu Nguyệt.
Tôi lại giải thích với nàng một trận, sợ Tiểu Nguyệt sẽ có khúc mắc trong lòng.
Nhưng Tiểu Nguyệt lại cười nói tôi không cần giải thích, nàng tin tưởng tôi.
Tôi nhẹ nhàng thở ra.
Tiểu Nguyệt lại hỏi Tề lão bản rốt cuộc gặp chuyện gì?
Tôi kể lại chuyện của Tề lão bản với Tiểu Nguyệt.
Nàng nghe xong, nhíu mày.
"Thì ra vong linh quấn lên Tề lão bản là một đại thi nhân thời cổ! Ta rất muốn kiến thức qua một chút vị đại thi nhân này, tối nay ta cùng đi với huynh."
Tôi không chút do dự cự tuyệt, tuy rằng vong linh ám Tề lão bản ôn hòa, nhưng dù sao cũng là vong linh, không có nhân tính, vạn nhất làm Tiểu Nguyệt bị thương, tôi sẽ lương tâm bất an cả một đời.
Trước đó nàng đã nhiều lần vì tôi mà bất chấp nguy hiểm, lần này tôi tuyệt đối không thể lại để cho Tiểu Nguyệt vì tôi mà chịu đau khổ.
Nhưng Tiểu Nguyệt là người quật cường, dăm ba câu làm sao có thể khuyên được nàng?
Cuối cùng thật sự là bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Tôi về phòng chuẩn bị đồ cần dùng cho đêm nay, Thiên Lang Tiên, Âm Dương Tán, Đào Hồn Hoa và phù chú các loại, đều là những thứ thường dùng.
Chuẩn bị xong xuôi, trước khi đi, tôi lại bị Tiểu Nguyệt cản lại .
"Nhìn bộ dáng này, tựa hồ là muốn cùng đối phương liều mạng a?"
Tôi nói không cùng đối phương liều mạng, chẳng lẽ còn muốn giảng đạo lý với đối phương hay sao?
Tiểu Nguyệt cười nói, "Đối phương nếu là văn nhân, hẳn là có tri thức hiểu lễ nghĩa mới đúng. Liều mạng mặc dù có thể giải quyết được đối phương, nhưng chúng ta cũng có thể sẽ bị thương, đối với hắn cũng không công bằng, chuyện giết địch một ngàn tổn hại tám trăm ta không làm được."
Tôi cau mày một cái, không biết Tiểu Nguyệt nói như vậy là có ý gì, hẳn là nàng có biện pháp gì tốt hay sao?
Tiểu Nguyệt tiếp tục nói: "Chúng ta đều là người của thế kỷ mới, gặp chuyện không thể chỉ nghĩ tới chém chém giết giết, phải lấy đức phục người."
Tôi không nhịn được cười rộ.
"Đám vong linh kia đều hạ tiện, nàng không cho chúng thấy chút lợi hại, bọn chúng sẽ được đà lấn tới a, còn lấy đức phục người, nàng cho rằng bằng vào há miệng là có thể giải quyết được ư? Nàng đừng nói giỡn."
Tiểu Nguyệt nói: "Yên tâm đi! Chuyện này cứ giao cho ta, chỉ cần biết là hắn có tâm nguyện chưa dứt, sau đó giúp hắn hoàn thành, không phải là hắn có thể an tâm rời đi sao?"
Tôi gật đầu.
"Không sai, nhưng tên kia là một cục đất, đánh đòn cũng không ra nổi một cái rắm, nàng nghĩ chỉ cần mở miệng là có thể lấy đức phục người? Đừng đùa nữa."
Tiểu Nguyệt cười nói:
"Vậy được rồi, tối nay cho huynh kiến thức một chút sự lợi hại của ta."
Tôi gãi gãi đầu, Tiểu Nguyệt cái gì cũng tốt, khuyết điểm duy nhất là bướng bỉnh, nàng quyết định chuyện gì thì rất khó thay đổi.
Nàng muốn đích thân xuất thủ, tôi cũng không ngăn được.
Hết cách, tôi đành hỏi Tiểu Nguyệt rốt cuộc có chủ ý gì!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận