Hắn phun ra tâm tiêm huyết vào nghiên mực, chính là nghiên mực mà mấy ngày trước Tề lão bản nhờ tôi giám định!
Trong nghiên, mực tàu và tâm tiêm huyết trộn lẫn, Tề lão bản bắt đầu mài mực, rất nhanh tâm tiêm huyết và mực đã hoà tan.
Mực trong nghiên cũng đã có màu sắc rất cổ quái, tôi cũng không biết là màu gì, chỉ là nó tạo cho tôi một cảm giác rất cách ứng.
Trong lúc đó, hai mắt Tề lão bản sáng ngời có thần, tinh thần thống nhất, không thèm để ý đến chúng tôi, giống như hai chúng tôi căn bản là không tồn tại.
Cứ như vậy mài trong chốc lát, Tề lão bản mới cầm bút lông, bắt đầu viết chữ.
Chữ viết thoải mái như ngựa phi nước đại, cứng cáp hữu lực, so với một vài thư pháp gia ngày nay thì hơn nhiều lắm.
Thật khó tưởng tượng, chữ viết có nội hàm như thế lại do người nửa mù chữ như Tề lão bản viết ra!
Chữ viết rất nhỏ, chỉ chiếm một góc trang giấy, phần còn lại thì trống không nhưng Tề lão bản lại cũng không viết tiếp mà buông bút xuống, cầm lên giấy bắt đầu đọc.
“Khứ niên hà thời quân biệt thiếp, nam viên lục thảo phi hồ điệp.
Kim tuế hà thời thiếp ức quân, tây sơn bạch tuyết dạ tần vân.
Ngọc quan thử khứ tam thiên lí, dục kí âm thư na khả văn.”
(Năm ngoái khi chàng rời xa thiếp, vườn nam cỏ biếc bươm bướm bay.
Năm nay mỗi khi thiếp nhớ chàng, tây sơn tuyết trắng mây đêm Tần.
Ải ngọc nay đi ba ngàn dặm, muốn gửi thư đi chẳng thấy tin
- dịch nôm maxpayne_09)
Tề lão bản tiếng nói mạch lạc, rõ ràng, tựa như MC chuyên nghiệp.
Đọc lên bài thơ cổ có vần này khiến cho người ta không khỏi đắm chìm trong đó.
Lý mặt rỗ bồn chồn, không hiểu hỏi tôi, “Thằng cháu này làm cái cọng lông gì vậy, khi còn sống không phải là đại thi nhân nào đó chứ?”
Tôi lắc đầu, tôi cũng không rõ nữa.
Tiếp theo, thấy Tề lão bản hạ tờ giấy xuống, cầm bút lên tô tô vẽ vẽ.
Mực nước dính máu, biến thành màu đỏ sậm quỷ dị, bài thơ cổ lộ ra nét thê lương bi thảm, mà tranh hắn vẽ phác hoạ cũng cho người ta cảm giác thống khổ bi thương.
Sau khi bức họa hoàn thành, tôi mới nhìn rõ đó thật ra là vẽ mỹ nữ đang tắm.
Nữ tử tóc xanh phủ lên thân thể thon thả, vóc người nở nang, làn da trắng nõn, hai mắt ngậm làn thu thuỷ.
Tranh vẽ “chỗ riêng tư” cũng rất sinh động, khiến cho người ta nhìn thấy nhịn không được mà phải run sợ.
Là vì kia cô gái trong tranh quá có khí chất, quá hình tượng, sinh động đi! Tề lão bản cầm lấy bức họa tinh tế thưởng thức, trên mặt lộ ra nét hâm mộ.
"Lưu manh."
Lý mặt rỗ nhìn bức tranh, nhịn không được mắng một câu.
Tôi phì cười, "Trên thế giới này vẫn còn có tên lưu manh như ngươi không dám xem tranh mỹ nữ à?"
Lý mặt rỗ lúng túng cười nói, "Chỉ là nữ nhân kia quá đẹp, ngoại trừ Trương gia tiểu ca ngươi có tố chất nam nhân như vậy mới có tư cách thưởng thức. Con khỉ già Tề lão bản nào có tư cách a."
Tôi bảo Lý mặt rỗ đừng nói gì, nhìn kỹ xem, tôi cũng muốn biết Tề lão bản rốt cuộc định làm gì.
"Ai."
Tề lão bản thất vọng thở dài, bỗng nhiên vo bức tranh lại rồi xé nát, ảo não, khuôn mặt vặn vẹo, "Vẻ đẹp của ngươi, ta họa không ra, khí chất của ngươi, ta vẽ không tới, mị lực của ngươi, mê hoặc của ngươi, nụ cười của ngươi, ta đều không thể miêu tả được..."
Tề lão bản tức giận túm tóc, bắt đầu phát cuồng, đấm ngực dậm chân, tựa như phát điên.
Lý mặt rỗ nơm nớp lo sợ hỏi tôi, có cần ngăn Tề lão bản lại hay không, nhìn hắn giống như muốn tự mình hại mình.
Tôi lắc đầu, có trời mới biết khi hắn phát cuồng chúng tôi đi tới có chọc giận hắn hay không? Cho dù nói thế nào, một khi chọc giận hắn đối với chúng tôi không phải là chuyện tốt.
Tề lão bản đấm ngực dậm chân một lát, lại bắt đầu vẽ tranh làm thơ.
Cứ như vậy suốt đêm, Tề lão bản cứ luôn vẽ tranh, mỹ nhân đi tắm, mỹ nhân hái hoa, mỹ nhân ngắm trăng, mỹ nhân say rượu...
Mỗi một bức họa đều đẹp không thể tả, cô gái trong tranh phảng phất có sức mê hoặc cường đại, khiến cho người ta vừa nhìn là bị hấp dẫn.
Nhưng mỗi lần vẽ xong, Tề lão bản đều không thỏa mãn, trách mắng mình không thể đem nét mỹ diệu của nữ tử thể hiện ra...
Trong lời nói có thể thấy được nam nhân si tình ái mộ nữ tử, quả thực đã đến tình trạng điên cuồng.
Cả một đêm, gian phòng mà khó khăn lắm Tề đại tẩu mới dọn dẹp sạch sẽ được đã lại biến thành một bãi rác, giấy vụn đầy đất, trong phòng khắp nơi đều là mực bắn tung toé.
Tôi đang đau đầu đến lúc nào Tề lão bản mới ngừng lại, thì chợt Tề lão bản hai mắt trợn ngược, thân thể mềm nhũn, nằm thẳng trên mặt đất.
Tôi lập tức chạy tới kiểm tra Tề lão bản.
Cũng may, hắn chỉ bị choáng mà thôi, cũng không đáng lo ngại.
Điều này cho thấy vong linh đã rời đi.
Tôi phải trở về chuẩn bị một chút nhưng Tề lão bản như vậy, căn bản là không thể rời đi a.
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tôi gọi điện cho Tề đại tẩu, bảo nàng về chăm sóc Tề lão bản.
Không biết sau việc tối qua, Tề đại tẩu có trở về không.
Cũng may, nàng đã nguôi giận, đồng ý trở về.
Trông thấy gian phòng bừa bãi, Tề đại tẩu rất tức giận, nhưng cũng đành chịu.
Tôi đành nói tốt cho Tề lão bản, nói đó cũng không phải là ý của hắn, đừng trách hắn.
Tề đại tẩu cười, nói không có vấn đề gì, đã là vợ chồng thì phải đồng cam cộng khổ, nàng sẽ giúp Tề lão bản vượt qua ải này.
Tôi cười nói vậy là tốt rồi.
Tề đại tẩu bỗng nhiên lôi tôi đến phòng ngủ của nàng, bảo Lý mặt rỗ chờ bên ngoài.
Tôi giật mình, thầm nghĩ Tề đại tẩu sẽ không thừa cơ bảo tôi làm chuyện đó chứ, đây thật quá là không tim không phổi.
Tôi vừa định cự tuyệt, Tề đại tẩu chợt xấu hổ đỏ mặt xin lỗi tôi, nói đêm qua nàng uống rượu, tâm tình không tốt cho nên mới làm ra chuyện đáng xấu hổ, bảo tôi đừng để trong lòng, còn hỏi tôi sẽ không nói chuyện này ra chứ? Tôi cười nói cứ yên tâm, chuyện nàng quá phận tôi có thể lý giải được.
Tề đại tẩu nhẹ nhàng thở ra, cảm khái nói nàng cũng chỉ hi vọng có thể ở cạnh nam nhân có nội hàm phát tiết một chút buồn bực trong lòng mà thôi.
Lão Tề là kẻ thô lậu, không biết lãng mạn.
Sau khi kết hôn, đã rất lâu nàng không được cảm nhận sự lãng mạn.
Nhưng bây giờ nàng đã nghĩ thông, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, con người Tề lão bản như vậy, nàng cũng không trông mong hắn sẽ biến thành người lãng mạn.
Sau khi tôi bước ra, Lý mặt rỗ luôn truy hỏi hai người ở trong phòng ngủ rốt cuộc là nói cái gì, có phải là chuyện trộm cắp không thể lộ ra ngoài không?
Tôi dở khóc dở cười, thật muốn đánh cho hắn một trận, tiểu tử này rõ ràng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử a, trong trí tưởng tượng của hắn, cô nam quả nữ ở chung phòng khẳng định sẽ làm chuyện đó.
Vốn tôi còn muốn để Lý mặt rỗ ở lại cùng Tề đại tẩu trông coi, nhưng nghĩ lại, tôi vẫn có chút không yên lòng về Lý mặt rỗ, hắn là hạng người phong tao, cho dù trải qua bao nhiêu lần yêu đương khắc cốt ghi tâm, nhưng bản chất bên trong vẫn không thể nào thay đổi, vạn nhất hắn làm gì đó với Tề đại tẩu, há lại không có lỗi với Như Tuyết ư?
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn cùng Lý mặt rỗ rời đi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận