Một thời gian sau, tôi vẫn ở trong bệnh viện dưỡng thương, Lão Thử tiền bối sau khi phục dụng vô số linh đan diệu dược của Giang Bắc Trương gia, cũng đã tỉnh lại.
Tôi biết tin cũng đã yên lòng, tiếp theo chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt là được rồi.
Nhưng từ khi bị Giang Bắc Trương gia lợi dụng, trong lòng tôi vẫn có một khúc mắc không thể nào giải khai.
Mặc dù Giang Bắc Trương gia thường xuyên tặng cho tôi cái này cái kia, chủ động thân thiết với tôi, nhưng vẫn không thể xóa bỏ khúc mắc trong lòng tôi.
Do có Nhất Sơ gia nhập trận doanh của chúng tôi, Long Tuyền sơn trang mấy ngày này đã thu liễm rất nhiều, không tiếp tục tấn công chúng tôi nữa.
Nhất Sơ nói Vô Tự Thiên Thư bị hủy, Long Tuyền sơn trang tuy đau lòng không thôi, nhưng tạm thời sẽ không rảnh trừng trị tôi.
Hắn bảo tôi trong khoảng thời gian này cứ mở cửa tiệm như thường lệ, tiếp tục nhận buôn bán âm vật, để tăng lịch duyệt của bản thân.
Vạn nhất Long Tuyền sơn trang lại ra tay, tôi cũng có thể tự bảo vệ.
Tôi gật đầu đồng ý, liền cùng Lý mặt rỗ rời đi.
Lão Thử tiền bối đã khôi phục thần trí, cơ bản không có gì đáng ngại, chỉ là khi biết bị Giang Bắc Trương gia lợi dụng lại phun ra một ngụm máu! Tôi cảm thấy nếu lão có thể đứng dậy được, đoán chừng đã sớm tới Giang Bắc Trương gia tính sổ.
Vị trí tiệm đồ cổ của tôi, thực tế nằm trong phạm vi thế lực của Long Tuyền sơn trang.
Nhưng lo ngại dư uy của Giang Bắc Trương gia, Long Tuyền sơn trang cũng không dám tùy tiện ra tay với tôi.
Chỉ là gần đây mối làm ăn càng ngày càng ít, cơ bản không có ai đến tìm tôi, tôi biết chắc là do Long Tuyền sơn trang giở trò trong bóng tối, tôi cũng lười để ý đến bọn họ.
Không có càng tốt, tôi còn có thể nghỉ ngơi một chút, vui vẻ ở bên Tiểu Nguyệt.
Ròng rã hai tháng, tôi không tiếp nhận một mối làm ăn nào, thời gian trôi qua không có gì đặc biệt, có thời gian liền cùng Tiểu Nguyệt đi ăn cơm, du lịch các thứ, Tiểu Nguyệt cười nói nàng nuôi tôi cả đời cũng được, chỉ cần tôi không đi mạo hiểm nữa.
Nhưng tôi trong lòng băn khoăn, cũng không thể cả một đời ăn bám nữ nhân a?
Tôi là người có lòng tự trọng rất mạnh, sao có thể nhàn rỗi không đi kiếm sống được.
Không quản việc nhà không biết củi gạo dầu muối quý giá, tiền tiết kiệm của tôi cũng đang nhanh chóng tiêu hao, tiệm đồ cổ lại không kiếm ra tiền.
Đành phải bảo Lý mặt rỗ đi hỏi thăm một chút, có thể tìm được mối làm ăn nào không?
Lý mặt rỗ còn gấp hơn tôi, hắn còn phải chu cấp cho con trai, tiêu xài tự nhiên là tốn kém, khắp nơi nghe ngóng cũng không có tin tức gì.
Tôi phiền muộn, thầm nghĩ thực sự không được vậy dứt khoát đến phạm vi thế lực của Giang Bắc Trương gia mưu sinh đi! Ngay lúc tôi đang phát sầu vì sinh kế, lão bản của tiệm đồ cổ sát vách bỗng nhiên tìm tới, nhờ tôi giúp hắn giám định một món đồ cổ.
Đương nhiên là miễn phí, tôi cũng không tiện nói gì, chỉ đơn giản giúp lão bản đó một chút.
Đây là một cái nghiên mực rất cân xứng, bên góc có vết tích sứt mẻ, trên đại thể coi như là được.
Nghiên mực tản mát ra mùi mực nồng đậm, nhìn qua có tới ngàn năm lịch sử.
Tôi cầm lấy kính lúp quan sát kỹ một phen, cuối cùng kết luận nghiên mực là đồ từ Đường triều, liền hỏi: "Tề lão bản, thứ này mua bao nhiêu tiền?"
Tề lão bản lại nhìn tôi cười thần bí, dường như là chiếm được đại tiện nghi "Một ngàn tệ."
(chiếm tiện nghi: ý chỉ chiếm được chỗ tốt, có lời - maxpayne_09)
Tôi im lặng, Tề lão bản như tên trộm, khẳng định là 'nhặt nhạnh chỗ tốt' từ trong tay của nông dân không hiểu chuyện.
Tề lão bản là một thương nhân tinh minh, am hiểu nhất là nhặt nhạnh chỗ tốt trong tay người ngoài nghề, mặc kệ là phú giáp thổ hào một phương, hay là nông dân nghèo rớt mùng tơi, chỉ cần trong tay có đồ tốt, hắn đều có thể bằng vào đôi môi có thể đem người chết nói thành người sống lừa được đồ vật đến tay.
Bởi vậy sinh ý của Tề lão bản là tốt nhất trong phố đồ cổ.
Nhưng điều châm chọc là, Tề lão bản còn chưa tốt nghiệp cấp 2, trên cơ bản có thể xem như nửa mù chữ, nhưng thu nhập mỗi tháng lại nhiều hơn chủ của một công ty trung đẳng.
Tề lão bản thường xuyên nói nếu như mình lúc trước học đại học, đoán chừng hiện tại cũng đã về quê làm công chức ở một huyện nhỏ, khổ cực bôn ba để mua xe thế chấp, rất có thể ngay cả vợ cũng không có, cho nên câu cửa miệng của hắn là tri thức thay đổi vận mệnh!
Mấy ngày tiếp theo, tôi cũng không gặp Tề lão bản.
Điều này có chút không bình thường, bởi vì Tề lão bản là người thích khoe khoang, ban ngày nếu không có việc, thường xuyên tay trái cầm trái đào, tay phải cầm ấm trà đi lại trên phố, khoe khoang với đàn ông, trêu chọc đàn bà.
Hôm nay đã chạng vạng tối, tôi như thường ngày nằm trên ghế, cùng với mấy ông chủ ở kế bên nói chuyện phiếm đánh cái rắm giải khuây.
"Kỳ quái, đã vài ngày không gặp Tề lão bản!"
Bạch Ngọc Tây Thi ngồi đối diện nói "Điều này không thích hợp a."
"Ta nói này tiểu Tây thi, ngươi không phải là nhớ Tề lão bản rồi chứ? Thích thì nhích thôi, cả ngày lén lút thật không vui vẻ gì cả."
"Lão Mã, ngươi là ăn no rửng mỡ à? Lão nương lại coi trọng tên xú quỷ kia ư. Ta nói thật đó, các ngươi không cảm thấy Tề lão bản đóng cửa không ra ngoài rất kỳ quái sao?"
"Đúng vậy a, rất kỳ quái. Tề lão bản sẽ không chết trong nhà chứ?"
Đám người bàn luận ầm ĩ.
"Tề lão bản cả ngày toàn thu mua đồ chơi cổ quái kỳ lạ, nói không chừng đã bị mấy thứ bẩn thỉu quấn lên..."
"Mấy thứ bẩn thỉu nào có nhiều như vậy a? Ta thấy rõ ràng là bị kẻ thù tìm tới cửa. Thằng cháu này vì tiền loại người gì cũng dám trêu vào, băng đảng cừu thù cũng không ít."
Đám người ngươi một lời ta một câu, sự tình càng nói càng ly kỳ, cuối cùng mọi người nhất trí đề cử tôi đến nhà Tề lão bản xem một chút.
Tôi cười khổ không thôi, không nhịn được nói:
"Đều ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm a, cửa hàng nhà mình thì không lo, còn có tâm tư đi quản chuyện nhà khác! Ta thấy Tề lão bản đoán chừng là đã kiếm lời, không biết đi đâu phong lưu khoái hoạt rồi."
Đám người cười toe toét, chuyện này cũng bỏ qua.
Nhưng người nói vô tình người nghe có ý, bọn hắn nói vậy, tôi cũng lăn qua lộn lại không ngủ được.
Suy nghĩ lại một chút lần cuối cùng gặp Tề lão bản, hắn đang cầm nghiên mực, cho dù là người không hiểu chuyện cũng sẽ không thể bán với giá một ngàn tệ a.
Chắc không phải nghiên mực đó là âm vật, có người muốn chơi Tề lão bản chứ?
Càng nghĩ, tôi càng lo sợ bất an, cuối cùng vẫn quyết định đi xem thử một chút.
Tiểu Nguyệt mơ màng tôi làm gì vậy, tôi nói ra ngoài một chút, Tiểu Nguyệt liền ngủ tiếp, tôi nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái.
Trăng sáng treo cao, không khí mát mẻ, thế giới này khó có được yên tĩnh như thế, tiếng ve kêu giai điệu duy nhất còn lại, làm cho người ta cho dù bực bội bất an cũng trở nên an tĩnh.
Tôi đi về hướng nhà Tề lão bản.
Tiếng nữ nhân khóc lóc mắng chửi, phá vỡ sự yên tĩnh, tôi nhíu mày một cái, nhìn về phía thanh âm.
Thanh âm chính là từ nhà Tề lão bản truyền tới, dưới ánh trăng mông lung, tôi thấy trong tiểu viện nhà Tề lão bản có hai người đang đánh nhau.
Kia không phải là Tề lão bản và lão bà hắn sao?
Đêm hôm khuya khoắt hai người làm cái gì không biết.
Tôi giật mình, vội vàng liền chạy đi gọi cửa nhà Tề lão bản.
Hai người cuối cùng đã dừng lại, tôi nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn lại bọn họ, lập tức nhịn không được cười rộ.
Tề lão bản và Tề đại tẩu quần áo toàn thân đều bị xé rách tung.
Tề lão bản vốn đã mập, giờ toàn thân thịt mỡ đều lộ ra, cực kỳ khó coi.
Mà Tề đại tẩu, lại trái ngược hẳn với hắn.
Tề đại tẩu ngày thường rất chú trọng trang điểm, dù đã quá ba mươi tuổi, nhưng phong vận (nét quyễn rũ) vẫn còn, hiện giờ bộ dáng chật vật không chịu nổi, so với ngày thường lại càng thêm gợi cảm, tôi cũng có chút bị hấp dẫn.
Tổ sư, nữ nhân này quả thực là hồ ly tinh, thế là tôi vội vàng lắc đầu, ép mình tỉnh táo lại.
"Trương gia tiểu ca, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta."
Tề đại tẩu trông thấy tôi, lập tức gào khóc: "Họ Tề ở bên ngoài nuôi tiểu tam, con mẹ nó còn được coi là nam nhân sao?"
Tôi nhịn không được cười rộ, Tề lão bản cũng thật là, trong nhà có lão bà xinh đẹp như vậy, mà vẫn có tâm tư đi ăn vụng.
Tôi nhìn Tề lão bản "Tề lão bản, ngài..."
"Ai."
Tề lão bản thở dài, cắt lời tôi: "Từ xưa duy chỉ có tiểu nhân và đàn bà là khó nuôi dạy! Người vợ như vậy, không cần cũng được, hôm nay ta bỏ ngươi."
Nói xong, Tề lão bản xoay người trở về phòng.
Tại sao tôi cảm giác Tề lão bản hơi là lạ, hắn không phải là mù chữ sao?
Từ lúc nào nói chuyện lại nho nhã như thế?
(từ “vợ” trong câu nói của Tề lão bản nguyên văn là 泼妇: bát phụ: chỉ người vợ, phụ nữ đã lấy chồng/người phụ nữ hung dữ, vô lý/con chuột chù.
Trong câu này tôi không biết nên dịch thành “vợ” hay “người đàn bà vô lý” hay “đồ chuột chù” cho phải, dẫu để thế nào thì cũng có ý nghĩa riêng và đều phù hợp cả nên tôi chọn lối trung dung nhất.
Thiết nghĩ người Trung Hoa thật sâu sắc lắm thay - maxpayne_09)
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận