Lão Thử tiền bối suy nghĩ một lát, nói: "Đây cũng chính là nguyên nhân ta tìm ngươi, ý ta là, đến lúc đó ngươi trấn giữ Phích Lịch Thiên Hỏa Trận, thu hút sức tấn công của đối phương, còn ta ở sau lưng đánh lén, du kích chiến, từng tên từng tên đánh tan. Nếu như chúng ta phối hợp tốt, nói không chừng còn thắng được."
Tôi lập tức gật đầu: "Được, vậy cứ theo lời ngươi."
Lão Thử tiền bối lại lần nữa thở dài: "Ngươi lẽ nào không hề nghĩ cho bản thân ư?"
Tôi cười đắng chát: "Hiện giờ Trương gia chúng ta đã sắp không giữ được, đến lúc đó ta cũng chỉ có đường chết, chẳng bằng cố gắng một chút, chỉ cần ngài không lừa ta, ta chết cũng không tiếc."
Lão Thử tiền bối nói: "Ngươi có lẽ không biết thứ ngươi phải đối mặt là gì. Ta muốn ngươi ở trận nhãn của Phích Lịch Thiên Hỏa Trận, đến lúc đó chịu đựng một phần uy lực của Phích Lịch Thiên Hỏa Trận, hơn nữa còn phải nhận lấy sự chống đối của hai mươi hung linh tử tù, ta lo ngươi không chịu nổi a."
"Một khi ngươi thất bại, Phích Lịch Thiên Hỏa Trận sẽ phản phệ, đến lúc đó đừng nói là ngươi, tất cả chúng ta đều sẽ gặp nạn."
Lão Thử tiền bối càng nói càng không tự tin: "Hiện giờ sợ nhất là ngươi hữu tâm vô lực, cho dù thân thể đạt đến cực hạn, nhưng vẫn không thể chèo chống được Phích Lịch Thiên Hỏa Trận có uy lực cường đại..."
Tôi thảm đạm cười: "Chúng ta có lựa chọn tốt hơn sao? Chỉ có thể thử một phen. Ta sẽ dùng hết toàn lực."
"Được."
Lão Thử tiền bối gật đầu: "Ta truyền cho ngươi pháp quyết khu động trận pháp. Ngươi hãy ghi nhớ, pháp quyết này phối hợp với Phích Lịch Thiên Hỏa Trận thì uy lực sẽ cường đại hơn. Ngoài ra, đây là một viên Linh Giác Đan, khi ngươi không kiên trì nổi nữa thì nuốt vào, nó có thể giúp ngươi kiên trì thêm một lúc."
Tôi thận trọng cầm lấy Linh Giác Đan, bắt đầu ghi nhớ Phích Lịch Thiên Hỏa Quyết.
Sau khi ghi tạc pháp quyết vào đầu thì đã mười giờ tối, chúng tôi chuẩn bị sẵn sàng đi chiến đấu.
Tôi lại lo lắng cho Lý mặt rỗ và Tiểu Ái, liền hỏi Lão Thử tiền bối hai người họ ở trong nhà xác có an toàn không, nếu thực sự không được thì cứng rắn đuổi họ đi.
Lão Thử tiền bối nói cứ việc yên tâm, hai người họ chỉ cần ở trong nhà xác không ra thì sẽ an toàn.
Bọn họ ra ngoài ngược lại sẽ không an toàn, dù sao Tiểu Ái cũng nằm trong danh sách đồ sát của Long Tuyền sơn trang.
Tôi gật đầu đồng ý.
Lão Thử tiền bối dẫn tôi tới trước nhà xác, vẽ một vòng tròn, bảo tôi đừng bước ra ngoài, trận nhãn phải cố định thì uy lực mới phát huy đến mức lớn nhất, đến lúc đó tôi dùng linh lực khu động Phích Lịch Thiên Hỏa Trận, bất luận gặp tình huống gì, khổ sở thế nào cũng phải chèo chống.
Còn lão thì rời đi, tìm một chỗ trốn, chuẩn bị tiêu diệt từng con quỷ một.
Lý mặt rỗ và Tiểu Ái thỉnh thoảng lại chạy đến, hỏi bọn họ có thể giúp gì không, ở trong nhà xác rất đáng sợ, không bằng ở đây với tôi.
Tôi mắng hai người họ thật là thân ở trong phúc mà không biết phúc, tôi tình nguyện trốn trong nhà xác đáng sợ, cũng không muốn ở đây nhận lấy nguy hiểm, con mẹ nó quá là tra tấn người ta a!
Tôi cảnh cáo hai người họ đến lúc đó tuyệt đối không được tùy ý rời nhà xác, nếu không tôi sẽ phải phân thần bảo vệ hai người, có thể sẽ khiến kế hoạch thất bại.
Lý mặt rỗ ủ rũ cúi đầu hỏi tôi có phải lần này không nắm chắc hay không, nhìn Lão Thử tiền bối là có thể đoán ra.
Tôi vội nói đừng nghĩ lung tung, tôi sẽ không để bọn họ xảy ra chuyện gì.
Đang trò chuyện, tôi bỗng nhiên thấy từ trong nhà xác có một trận quái phong thổi ra, sau đó là tiếng từng trang sách lật ra rầm rầm.
Tôi giật mình, vội bảo Lý mặt rỗ và Tiểu Ái trốn vào nhà xác, đừng đi ra ngoài.
Lão Lý lập tức dắt lấy Tiểu Ái đi trốn, tôi thì vội vã nhìn chằm chằm vào cổng nhà xác.
Cỗ tà phong ngày càng mạnh, cát bay đá chạy khiến tôi không mở mắt nổi, tiếng Vô Tự Thiên Thư lật qua lật lại xen lẫn trong gió.
Đến rồi!
Tôi cẩn thận nhìn chòng chọc vào cổng, chỉ cần bọn chúng ra, tôi sẽ niệm quyết, phối hợp với linh lực khu động pháp trận.
Đang nghĩ ngợi, một làn hắc vụ (sương mù đen) từ nhà xác bắn tung ra, tôi kinh hãi nhịn không được toàn thân khẽ run rẩy.
Từng đoàn từng đoàn hắc vụ với tốc độ mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng tách ra, dần dần tụ thành hình người, nhanh chóng lao về hướng tôi.
Tôi không nói hai lời, bắt đầu niệm pháp quyết, khu động Phích Lịch Thiên Hỏa Trận.
Khi Phích Lịch Thiên Hỏa Trận hình thành, tôi rõ ràng cảm giác được một cỗ hàn khí từ bốn phương tám hướng thổi đến.
Trong chớp mắt đã chui vào trong cơ thể tôi.
Tôi cảm giác dưới da là một khối băng, làm cho nội tạng đông lại, khiến tôi căn bản là không thể hô hấp.
Toàn thân đau đớn, lạnh toát, thân thể của tôi dần dần mất đi cảm giác.
Chớp mắt, những vong linh kia đã tới gần trận pháp, tựa hồ chuẩn bị khai mở đại trận.
Tôi không để ý tới thân thể đau nhức, trong miệng niệm quyết.
Cảm giác lạnh buốt thấu xương càng mạnh mẽ cường liệt, tôi thấy bờ môi đã cứng ngắc, phát ra thanh âm khàn khàn.
Cạch!
Tôi rõ ràng trông thấy, rìa trận pháp sáng lên từng đoàn từng đoàn lửa xanh biếc không ngừng nhấp nhô lấp lóe.
Phích Lịch Thiên Hỏa Trận rốt cục đã khởi động.
Những vong linh định xông ra khỏi trận pháp bị ngọn lửa đánh ngược trở về, nằm co quắp trên mặt đất, trở nên tức giận không kiềm được.
Nhân lúc vừa thích ứng với cảm giác khó chịu này, tôi trừng to mắt nhìn về phía vong linh.
Đó là một đám vong linh mặc quần áo vải thô thời cổ đại.
Hung thần ác sát chỉnh tề đứng chung một chỗ, mắt lộ hung quang nhìn tôi.
Nhất là kẻ dẫn đầu càng kinh khủng, ngũ quan trên mặt ngưng tụ, nhìn tôi chòng chọc, răng nanh bén nhọn lấp lóe hàn quang, phảng phất như muốn nuốt sống tôi.
Tôi không có thời gian nghỉ ngơi, ra sức niệm Phích Lịch Thiên Hỏa Quyết.
Phích Lịch Thiên Hỏa Trận cũng dần dần tiến vào trạng thái ổn định, ngọn lửa càng ngày càng mạnh mẽ.
Bọn chúng không dám tới gần tôi, kẻ dẫn đầu hừ lạnh một tiếng, lần nữa phóng về phía rìa trận pháp.
Đáng chết!
Trong lòng tôi thầm mắng, bọn hắn định cưỡng ép xông ra khỏi Phích Lịch Thiên Hỏa Trận.
Tôi kiên trì niệm pháp quyết để ngăn chặn.
Khi kẻ dẫn đầu lao vào Phích Lịch Thiên Hỏa Trận bị bắn ngược trở về, các vong linh sau lưng vẫn không sợ chết, tiếp tục mạnh mẽ lao tới.
Điều quỷ dị là, khi bọn hắn va đập vào pháp trận, thân thể tôi sẽ có cảm giác đau đớn, giống như trong cơ thể có thứ gì đập mạnh làm tôi đau đớn khó nhịn.
Bọn hắn va chạm liên tiếp không ngừng, thân thể tôi bị va chạm ngày càng mạnh.
Tôi phảng phất có thể cảm giác được, hai mươi đoàn hỏa diễm tựa như thiêu đốt trong cơ thể tôi.
Nhưng hỏa diễm không toả ra sức nóng, mà ngược lại là tràn ngập băng hàn chi khí!
Những vong linh đó đâm sầm vào pháp trận tựa như đâm vào người tôi, làm tôi không ngừng thổ huyết.
Bọn chúng dường như biết như vậy có thể tạo thành tổn thương cho tôi, cho dù là không thể xông ra khỏi trận, vẫn hung hăng lao tới.
Còn tiếp tục như vậy, tôi thật sự không kiên trì được bao lâu.
Đầu óc mê man, ánh mắt mơ hồ, thần trí không rõ, cảm giác lập tức sẽ ngất đi.
Tôi hít sâu một hơi, ép mình tỉnh táo, nuốt lấy linh đan Lão Thử tiền bối cho lúc nãy.
Trong bụng cuối cùng đã dịu lại, nhưng tác dụng cũng không nhiều.
Không bao lâu sau, tôi đau đến chết đi sống lại, đầu óc trống rỗng, Phích Lịch Thiên Hỏa Quyết đã quên không còn chữ nào.
Đúng lúc này, một vong linh đã đột phá Phích Lịch Thiên Hỏa Trận lao ra ngoài.
Trong nháy mắt tôi cảm giác trong bụng như bị phá một cái lỗ.
Tôi có thể cảm nhận được linh lực đang nhanh chóng trôi đi, toàn thân tôi như bị điện giật ngã ra đất, không ngừng co quắp.
Xong rồi, xong rồi!
Tôi tuyệt vọng nghĩ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận