Tôi buồn bực, chúng tôi đến giúp nàng mà, sao nghe ngữ khí của nàng lại có vẻ rất bất mãn với chúng tôi?
Rất nhanh, một nữ tử trẻ tuổi người ăn mặc rất tùy tiện, chân đi dép lê từ trên lầu đi xuống.
Dáng người mỏng manh, trên trán hiển lộ linh quang, dáng người hơi gầy hấp dẫn, đôi chân nhỏ cuốn hút, khiến cho người ta nhịn không được sinh ra ý nghĩ muốn nắm chặt lấy vuốt ve.
Nàng trợn mắt nhìn tôi hỏi: "Các ngươi là do đám Lão Hoàng Lịch đó phái tới?"
Lão Hoàng Lịch, cái gì mà Lão Hoàng Lịch?
Tôi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh tôi đã nhớ ra, cái gọi là Lão Hoàng Lịch, hẳn là chỉ Giang Bắc Trương gia.
(Lão Hoàng Lịch: từ để chỉ người theo tập quán cũ thời phong kiến, đám giang hồ thuật sĩ, đám hành nghề mê tin dị đoan maxpayne_09)
Tôi lập tức gật đầu nói phải.
Nàng bất đắc dĩ phất phất tay nói: "Vào đi! Thật là, sao lại phái đến nhiều người như vậy, đúng là ăn no rửng mỡ."
Tôi đã nhận ra, nữ nhân này căn bản là không tin trên thế giới này có quỷ thần, cảm thấy Trương gia phái người đến giúp nàng điều tra âm vật, đơn thuần là vẽ rắn thêm chân.
Đừng nói tôi, ngay cả Lý mặt rỗ cũng không nhịn nổi, nói: “Cô nương, ta thấy ngươi dường như không tin tà ma a? Vừa rồi lên lầu, ta đã nhìn thấy trên ban công nhà ngươi có hai con tiểu quỷ đầy máu. Ngươi nếu không tin, ban đêm ta có thể khai mở thiên nhãn cho ngươi, để ngươi nhìn xem dung mạo của quỷ ra sao.”
"Khoác lác!"
Tiểu Ái tức giận nhìn Lý mặt rỗ: "Sao ngươi biết được số nhà của ta?"
"314 a."
Lý mặt rỗ nói: "Ta chỉ nhìn khí tràng trên người ngươi một chút đã đoán được, đây chỉ là một bữa ăn sáng."
Tiểu Ái giật mình: "Ngươi... Làm sao ngươi biết? Ta không hề nói cho đám người kia địa chỉ nhà ta, các ngươi điều tra ta?"
"Điều tra cái rắm."
Tôi tận lực phối hợp với Lý mặt rỗ: "Thông tin của chúng ta căn bản không có địa chỉ của ngươi."
Nói xong, tôi liền đưa tài liệu của Đại Kim Nha cho Tiểu Ái.
Nàng nhìn thoáng qua, tựa hồ đã tin, nhưng vẫn thắc mắc hỏi: "Ta thấy các ngươi liền là cố ý giả thần giả quỷ, trên thế giới này làm gì có quỷ. Nếu người chết biến thành quỷ hồn, vậy nhiều tội phạm giết người như vậy còn có thể sống được sao? Thiên hạ đã sớm thái bình rồi."
Tôi nhịn không được cười rộ, có giải thích cho nàng cũng tốn công, không cho nàng tận mắt nhìn một lần, nàng chắc chắn sẽ không phối hợp với chúng tôi.
Cho nên tôi đưa mắt liếc Lý mặt rỗ, lão Lý đã ngầm hiểu, nhanh như chớp chạy đi, nói là đi mua đồ ăn.
Về phần Tiểu Ái nói tội phạm giết người sẽ bị quỷ hồn lấy mạng, điểm này trên lý thuyết là không thể thực hiện được.
Sinh tử tự có thiên định, huống chi tội phạm giết người trong lúc giết người, sẽ tạo thành lệ khí mãnh liệt, luồng lệ khí này có thể chấn nhiếp quỷ hồn, làm cho chúng ngay cả đến gần cũng không dám, nói gì đến trả thù?
Tiểu Ái đưa bọn tôi lên lầu ba, trong nhà nàng bố trí rất tùy tiện, màu sắc lấy màu hồng phấn làm chủ đạo, có búp bê, có gấu bông, đồng hồ báo thức, khắp nơi có cảm giác là khuê phòng của nữ sinh đáng yêu.
Một cảnh sát nhân dân có vẻ ngoài vô cùng uy nghiêm, lại bài trí phòng của mình dễ thương như thế, thực sự có chút không biết nói gì hơn…
Nàng trợn mắt nhìn tôi, tựa hồ biết tôi nghĩ gì, không nhịn được nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa nhìn thấy gian phòng xinh đẹp như vậy à?
Cảnh cáo các ngươi đừng có động chạm tung tung đồ vật trong phòng, các ngươi ở trong phòng ngủ chịu khó chen chúc một chút đi!
Chờ ta phá xong vụ án này được thăng chức, cho các ngươi xem nữ Conan là thế nào."
Nói xong, Tiểu Ái liền chuẩn bị rời đi.
Tôi nhịn không được cười rộ, thầm nghĩ cô bé này rốt cuộc tại sao lại tự tin như vậy?
Tôi thấy nàng là nghé con không sợ cọp thì có.
"Không thể để nàng ra ngoài một mình."
Lão Thử tiền bối nói: "Nha đầu này ấn đường đã biến thành màu đen, hai mắt tán loạt, nhất là sau gáy tựa hồ ẩn ẩn một tia tử khí nặng nề!
Đi ra ngoài nhất định sẽ gặp điều không may, vạn nhất gặp tai nạn giao thông thì rất phiền toái."
Tôi kinh hãi, vội vàng chạy lên ngăn Tiểu Ái: "Dừng lại, ngươi không thể đi ra ngoài."
"Vì sao?"
Tiểu Ái phẫn nộ trừng mắt nhìn tôi.
Nàng vốn đã bất mãn với tôi, giờ tôi lại ngăn trở, nàng tự nhiên là tức giận.
Tôi nói: "Ấn đường của ngươi đã biến thành màu đen..."
"Đó là mắt gấu trúc a đồ đần, tối qua thức đêm.
Ta phải ra ngoài, ai cản ta ta liều với kẻ đó."
Nói rồi Tiểu Ái đẩy cửa đi ra.
Tôi bất đắc dĩ, đành phải dùng thân mình chặn cửa: "Ta nói này cô nương, ngươi không thể có chút đầu óc được ư?
Vạn nhất ra ngoài xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ, đến lúc đó chúng ta biết ăn nói thế nào với Trương gia."
Tiểu Ái tức khí nhảy cẫng lên, cuối cùng uy hiếp tôi sẽ báo cảnh sát.
Tôi thật sự bất đắc dĩ, đành phải lui lại, nói: "Ra ngoài cũng được, nhưng nhất định phải để cho ta đi theo."
Tiểu Ái bị tôi quấn riết lấy, hết cách, chỉ đành đồng ý.
Tôi hỏi Lão Thử tiền bối có cần đi cùng nhau không?
Lão Thử tiền bối nói lão không đi được, dù sao thì chúng tôi chẳng mấy chốc sẽ trở về.
Quả nhiên, chúng tôi còn chưa đi ra khỏi tòa nhà, đã phải quay lại.
Bởi vì Tiểu Ái thật xui xẻo, đã gặp phải 'huyết quang chi họa’ (họa sát thân).
Khi đi thang máy xuống lầu, gót giày của Tiểu Ái bị gãy, nàng ngã từ cửa thang máy lăn ra ngoài, sứt đầu mẻ trán, chật vật không chịu nổi, xu chiêng trước ngực cũng rơi ra.
Trông thấy khối mỡ trong xu chiêng rung lắc mãnh liệt, trong lòng tôi có chút cười trên nỗi đau của người khác, thầm nghĩ cô nương này thật đúng là người nhỏ mà ngực lớn.
Lão Thử tiền bối vẻ mặt tươi cười nhìn Tiểu Ái nói: "Thấy chưa, không nghe lời người già sẽ phải chịu thiệt thòi mà, lần này hẳn là bị thiệt lớn a?"
Tiểu Ái hung hăng liếc nhìn Lão Thử tiền bối, nói: “Ngươi im miệng cho ta, nếu không phải do ngươi miệng quạ đen, ta sao có thể té chật vật như vậy.”
Lão Thử tiền bối bất đắc dĩ nhún vai: "Nha đầu còn cứng đầu, xem ra còn phải tiếp tục chịu thiệt thòi."
Tiểu Ái hung hăng liếc Lão Thử tiền bối, tức đến khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt đượm lệ, như sắp khóc.
Tôi cảm thấy chúng tôi có phải là có chút quá đáng rồi không, định an ủi thì nàng lại giậm chân một cái, quay người đi vào phòng riêng, không để ý tới chúng tôi.
Sau khi Tiểu Ái về phòng, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, là Lý mặt rỗ trở về.
Tôi cười hỏi chuẩn bị thế nào rồi, lão Lý gật đầu: "Yên tâm đi, bảo đảm đều rất tươi."
Tôi gật đầu, cùng Lý mặt rỗ và Lão Thử tiền bối vào phòng nghỉ ngơi.
Trong lúc đó tôi mấy lần gõ cửa phòng Tiểu Ái, muốn hỏi nàng tình huống cụ thể liên quan tới vụ án Vô Tự Thiên Thư, nhưng Tiểu Ái không hề để ý tới tôi.
Tôi đành thầm thở dài: "Thật xin lỗi cô nương, chúng ta cũng không muốn hù dọa ngươi, nhưng vì cứu ngươi, chỉ có thể ra hạ sách này."
Trở về phòng, tôi liền hỏi Lý mặt rỗ, hôm nay làm sao biết được Tiểu Ái ở phòng 314.
Lão Lý cười nói rất đơn giản, ban công phòng 314 có phơi một bộ đồng phục cảnh sát, ngu đần cũng có thể nhìn ra được.
Tôi im lặng cười cười, luận về sức quan sát, tôi thật đúng là kém xa Lý mặt rỗ.
Sức quan sát này dùng cách nói của phật gia là 'Tuệ nhãn', người có được 'Tuệ nhãn' rất thích hợp tu Phật đạo.
Lý mặt rỗ nếu tu phật chắc chắn sẽ làm nên chuyện.
Nhưng bảo hắn rời xa rượu thịt và mỹ nữ, đoán chừng là sống không bằng chết.
Thấy sắp đến giờ, tôi mở cái bao Lý mặt rỗ mang về ra, bên trong là hai cành liễu, hai bình Nhị Oa Đầu cùng một chút lông trâu và vụn mạng nhện.
Tôi rót rượu vào hai chén, dùng cành liễu quấy lên rồi vẩy trước cửa phòng ngủ của Tiểu Ái.
Lông trâu và mạng nhện trộn lẫn với nhau, rải từ phòng ngủ tới ban công.
Để tăng cường hiệu quả, Lão Thử tiền bối còn đặt ở ban công một khối huyết ngọc, huyết ngọc vốn có thể chiêu âm, có thể giúp Chiêu Quỷ Trận của tôi càng thêm hiệu quả.
Rất nhanh, Chiêu Quỷ Trận đã có tác dụng, ngoài cửa sổ thổi tới một trận cuồng phong gào thét, làm cửa sổ va đập kêu loảng xoảng, nhưng lông trâu và mạng nhện lại không nhúc nhích tí nào.
Có cái gì đó đã đến!
Tôi lập tức xuyên qua khe hở trên cửa nhìn ra ngoài.
Trận tà phong thổi đến ban công liền dừng lại, tôi thấy hai bóng đen nhẹ nhàng tiến đến.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận