Tôi đã không còn khí lực để công kích, toàn thân vô lực, ý thức cũng trở nên mơ hồ.
Trong cơn mông lung tựa hồ nghe thấy Lý mặt rỗ và Lão Thử tiền bối kêu thảm...
Hai người định tới cứu tôi, nhưng rất nhanh cũng có kết cục giống tôi.
Thế giới từ từ yên tĩnh trở lại, trống rỗng, trong tai tôi chỉ có thanh âm ông ông, như có một cỗ máy lớn đang chuyển động.
Tôi định quay đầu nhìn, lại phát hiện căn bản là không thể quay đầu.
Tôi cảm thấy trong mũi, trong tai, trong miệng đầy nước, dần dần mất đi khả năng hô hấp.
Thực sự phải chết rồi, hồn phách cũng sắp xuất khiếu…
Ngay lúc tôi đang tuyệt vọng, một thanh âm hư vô mờ mịt truyền vào tai: "Có muốn sống không?"
Thanh âm kia trung khí mười phần, uy nghiêm bá đạo, cho tôi một cảm giác thân thiết quen thuộc.
Đây chẳng phải là thanh âm của ông nội sao?
Ông nội tới rồi!
Tôi mừng rỡ trong lòng, vội vàng nói: "Ông nội, ta muốn sống!"
"Được!"
Ông nội nói: "Phương pháp chính xác để sử dụng Thiên Lang Tiên là phải phối hợp với khẩu quyết.
Trước kia không dám truyền thụ cho ngươi, là vì lo lắng ngươi sẽ gây bất lợi cho chính mình.
Nhưng bây giờ xem ra là ta ngu muội, thế giới mà ngươi tiếp xúc, người và việc mà ngươi phải đối mặt, đã ra ngoài dự tính của ta, mau niệm theo ta."
"Thượng phương thiên lộc vô chân thanh, hạ phương địa long hiện chân thân..."
Ông nội bắt đầu niệm từng chữ.
Cho dù cảnh tượng này có chút hư ảo, làm tôi không thể tin đây là thật.
Nhưng tôi không dám từ bỏ hi vọng duy nhất lúc này, vẫn niệm theo ông nội.
"Bắc Đẩu Thiên Lang Quyết, phá!"
Tôi theo ông nội hô lên một câu này, xung quanh trong nháy mắt đã bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ.
Tôi cảm thấy thần hồn đã vững chắc hơn rất nhiều, một cỗ lực lượng cường hãn như sông lớn đang gầm thét tràn vào tứ chi của tôi.
Tôi cảm giác thân thể tràn đầy vô tận lực lượng, Thi Tán trong nháy mắt bị tôi chấn rơi xuống rất nhiều, toàn thân nhẹ nhõm.
Tôi dậm mạnh chân đứng lên, như một quả bom, làm nước hồ bật tung.
Trong nháy mắt, hô hấp của tôi đã khôi phục bình thường, ánh mắt cũng trở nên rõ ràng.
Thi Tán Tinh hoảng sợ nhìn tôi, người có râu quai nón và Lão Thử tiền bối sợ hãi không nói nên lời: "Không thể nào, điều này sao có thể?"
Thi Tán Tinh có chút sợ hãi, định chìm vào trong nước.
Tôi sao lại cho nó cơ hội được, bước một bước dài, roi trong tay hung hăng đánh tới.
Tôi mơ hồ thấy mặt ngoài của Thiên Lang Tiên có một tầng hắc quang mãnh liệt, xẹt qua không khí, phát ra tiếng nổ đùng đoàng vang dội!
Thi Tán Tinh quá sợ hãi, vội chìm xuống.
Nhưng tốc độ của nó nhanh thế nào bằng Thiên Lang Tiên?
Thiên Lang Tiên quất lên người Thi Tán Tinh, làn da nứt ra một đường, da thịt sáng bóng như ngọc cũng trở nên ảm đạm vô quang.
Tiếng kêu thảm thiết phát ra trong miệng Thi Tán Tinh.
"Hay!"
Lão Thử tiền bối hưng phấn la to: "Đánh chết nó, đánh chết nó!"
Thiên Lang Tiên liên tiếp vụt xuống, mỗi một roi lực đạo đều rất dữ dội hữu lực, tôi cảm giác không khí xung quanh đã bị nóng lên không ít.
Thi Tán Tinh đã hoàn toàn thay đổi, mỹ nữ trong nháy mắt đã bị vụt đến thành một khối than đen, toàn thân vết rách dày đặc.
Khẩu quyết ông nội dạy quả nhiên lợi hại!
Tôi như cỗ máy một giây cũng không ngừng quất roi, cuối cùng, Thi Tán Tinh đã hoàn toàn không có sinh cơ, chìm vào trong nước.
Mà khẩu quyết trong nháy mắt cũng mất đi uy lực, tôi cảm giác như tiêu hao tất cả sức lực, đứng cũng không vững, cuối cùng ngã bịch xuống đất.
Trong mơ mơ màng màng, tôi cảm giác mình được người khác kéo ra, đặt lên xe cứu thương, giây lát sau, đã ngất đi không biết gì nữa.
Không biết qua bao lâu, khi tôi mở mắt ra đã phát hiện mình ở trong một không gian toàn màu trắng.
Gian phòng rất sạch sẽ, trong không khí có mùi thuốc sát trùng, nhưng không hề có cảm giác ấm áp, hết thảy đều quạnh quẽ.
Tôi hiểu ra, tôi đang ở bệnh viện, tôi nhẹ nhàng thở ra.
"Khụ khụ, ngươi đã tỉnh."
Đúng lúc này, tôi nghe thấy thanh âm Lão Thử tiền bối.
Tôi lập tức mở mắt ra, nhìn Lão Thử tiền bối cười cười: "Lão Thử tiền bối, ngài không sao chứ?"
Lão Thử tiền bối kích động cho tôi xem ông ta toàn thân quấn đầy băng vải, nói: "Ta như vậy nhìn giống không sao à? Giống không sao à?"
Tôi buồn cười lắc đầu: "Xin lỗi, ta không chú ý."
Lão Thử tiền bối con ngươi đảo một vòng, ngữ khí đột nhiên biến chuyển, vừa cười vừa nói: "Tiểu tử, ngươi rất lợi hại a, ngươi học Bắc Đẩu Thiên Lang Quyết từ khi nào? Sao tới giờ chưa thấy ngươi dùng qua?"
Tôi cười cười xấu hổ: "Lão Thử tiền bối, nếu ta nói là ông nội của ta ở đó truyền thụ cho ta, ngài tin không?"
Lão Thử tiền bối gật đầu: "Đương nhiên tin . Đã sớm biết lão đầu tử này lén lút giấu diếm. May mà hắn trở thành m sai, nếu không Bắc Đẩu Thiên Lang Quyết bị hắn mang xuống hoàng truyền rồi."
Đang cùng Lão Thử tiền bối trò chuyện, bỗng cửa mở ra, người có râu quai nón đi đến.
Hắn dù không toàn thân quấn đầy băng vải, nhưng tình trạng của hắn lại không khỏe mạnh bằng Lão Thử tiền bối.
Hắn hẳn là đã tiêu hao nhiều khí lực, bước đi không vững, đầu nặng chân nhẹ, chống quải trượng đi đến trước giường bệnh của tôi, bịch một tiếng quỳ gối.
Mới đầu tôi còn tưởng rằng thân thể hắn quá hư nhược, không đứng vững nên mới té ngã.
Ai ngờ hắn quỳ xuống, cúi đầu trước mặt tôi dập đầu ba cái, làm tôi kinh hô: "Đừng, đừng!"
Tôi giật nảy mình, vội đỡ hắn lên.
"Tiền bối, ngài làm gì vậy?"
Lão Thử tiền bối cũng kinh hãi trợn mắt hốc mồm: "Nhị ca, ngươi làm gì vậy?"
"Ta thay mười mấy huynh đệ, bồi tội và cảm tạ ngươi."
Hắn kiên nghị nói: "Nếu không phải ngươi, ta và những huynh đệ kia... Ai, đều là chúng ta quá mù quáng tự đại a, không tự lượng sức mình."
Tôi lập tức nói: "Tiền bối, đừng nói vậy, Thi Tán Tinh bị tiêu diệt là kết quả chúng ta cùng cố gắng.
Nếu không phải các ngươi trước đó đã tiêu hao đại bộ phận tinh lực của Thi Tán Tinh, ta chắc chắn không thể nào diệt được Thi Tán Tinh."
Hắn bị tôi nâng lên, ngồi trên giường hữu khí vô lực nói: "Đây là công lao của ngươi, không cần khiêm tốn.
Các ngươi vào đi!"
Hắn hướng ra cổng hô.
Tên răng vàng lập tức ôm Thi Tán Tinh tiến tới.
Lúc này Thi Tán Tinh đã nhỏ lại mấy lần, toàn thân đều là vết nứt, đen sì như một gốc cây chết khô, miễn cưỡng mới nhận ra hình người.
Tên răng vàng nhếch môi hắc hắc hắc nhìn chúng tôi cười ngây ngô: "Lão Thử tiền bối, thật có lỗi a, trước đó ra vẻ, ngài đừng chấp nhặt với ta."
Lão Thử tiền bối cười cười: "Được rồi, ta đây đại nhân có đại lượng, không so đo với ngươi."
Nói rồi Lão Thử tiền bối lập tức chạy tới ôm Thi Tán Tinh vào ngực, giống như ôm lão bà vậy.
"Thi Tán Tinh tặng cho các ngươi."
Người có râu quai nón nói: "Long Tuyền sơn trang chủ động khiêu khích Giang Bắc Trương gia chúng ta, nếu không cho bọn hắn thấy chút lợi hại, chỉ sợ chúng ta sau này càng khổ sở hơn."
Tôi như có điều suy nghĩ gật đầu, cũng không nhiều lời, chỉ nghe hắn nói kế hoạch rồi vui vẻ gật đầu đồng ý.
Cơn giận này tôi nuối không trôi, nhất định phải trả thù, bởi vì người có râu quai nón nói với tôi, cái chết của ông nội rất có thể liên quan đến Long Tuyền sơn trang.
Tôi ôm Thi Tán Tinh rơi vào trầm tư.
Chuyện lần này đã khai sáng cho tôi rất nhiều, người quý ở chỗ tự hiểu lấy mình, nếu cuồng vọng tự đại, khẩu xuất cuồng ngôn, vậy chịu thiệt khẳng định là chính mình.
Bất luận là Hồng Linh Thánh Nữ diệt vong, hay Giang Bắc Trương gia bị trọng thương, đều đủ để chứng minh điểm này!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận