Mấy ngày này, tôi vẫn luôn buồn bã, nhắm mắt lại là trông thấy khuôn mặt tươi cười của Sở Sở và vẻ mặt bi thương của Lý mặt rỗ.
Một tháng sau, Lý mặt rỗ trở về.
Hắn so với trước kia càng thêm tiều tụy, trên đầu rất nhiều tóc trắng,
nhưng không ngờ hắn lại đi cùng một người xa lạ, người kia thần sắc bối rối, xanh xao vàng vọt, tựa hồ có bệnh gì đó.
Tôi cười nghênh đón, đưa cho Lý mặt rỗ một cái gối ôm, hỏi Lý mặt rỗ một tháng này đã đi những đâu?
Lý mặt rỗ cười nói chỉ là đi tìm nơi chôn cất Sở Sở.
Tôi gật đầu, không muốn nhắn đến Sở Sở để Lý mặt rỗ khỏi đau buồn.
"Người này là ai?"
Tôi không hiểu nhìn người đi cùng Lý mặt rỗ, tò mò hỏi.
"Một người bà con xa, tên gọi Lý Minh Minh."
Lý mặt rỗ nói "Hắn gặp phải chút tình huống khó xử."
"Như thế nào?"
Tôi nhìn Lý Minh Minh hỏi.
"Đại ca, ngươi phải cứu ta!"
Lý Minh Minh nắm lấy tay tôi.
"Ừm, cứ việc nói đi."
Tôi gật đầu "Có thể giúp được ta sẽ tận lực giúp."
"À, là thế này."
Lý Minh Minh nói "Cha ta về tìm ta, cha muốn dẫn ta đi!"
Tôi yên lặng "Việc này... Ngươi đi tìm cảnh sát đến hoà giải thì hơn."
"Ngươi hiểu lầm rồi."
Lý Minh Minh lập tức nói "Cha ta đã chết ba năm rồi."
Lòng tôi nhảy lên một cái "Ý ngươi là, âm hồn cha ngươi đến hại ngươi ư?"
"Ai!"
Hắn ủ rũ cúi đầu nói "Đúng vậy...."
Tôi lập tức ý thức được loại chuyện này không nên để ý đến, âm hồn cha hắn tìm đến hắn chỉ có một nguyên nhân, đơn giản là hắn bất hiếu, cha hắn chết không cam tâm.
Cho nên tôi thuận miệng cự tuyệt "Thật xin lỗi, ta chỉ mua bán đồ cổ, loại chuyện quỷ ám người ta thực sự không giúp được gì."
Có lẽ Lý Minh Minh cũng biết nguyên nhân tôi từ chối, liền giải thích "Đại ca, không phải như ngươi nghĩ đâu,
kỳ thật ta đối với cha ta rất tốt, nổi tiếng là con có hiếu ở khu ta sống đó, không tin ngươi có thể hỏi biểu ca (anh họ) ta."
Tôi nhìn Lý mặt rỗ, hắn gật đầu "Chuyện này ta có thể làm chứng. Minh Minh rất hiếu thuận..."
"Vậy thì thật kì quái."
Tôi sinh lòng hiếu kì "Ngươi hiếu thuận cha ngươi vậy hắn sao còn muốn trở về hại ngươi? Phải rồi, cha ngươi chết như thế nào?"
"Chết lúc đang ngủ."
Lý Minh Minh lập tức đáp.
"Vậy càng không thể."
Tôi nói "Có phải tâm lý ngươi có vấn đề? Trên đời này nào có nhiều quỷ như vậy? Đúng rồi, có phải cha ngươi còn có gì lo lắng? Làm sao ngươi biết cha ngươi nhất định phải mang ngươi đi cùng?"
Lý Minh Minh lắc đầu như trống bỏi "Mẹ ta chết sớm, gia đình cũng không có ai thân thích, cha ta khi còn sống lạc quan vui vẻ, tang sự lại hoàn toàn dựa theo di chúc của cha ta mà làm, có thể lo lắng gì đây?"
Thật kỳ quái, vậy chỉ có hai trường hợp, thứ nhất là cha hắn bị người khác khống chế, trở thành 'Quỷ khôi lỗi'.
Hai là tâm lý Lý Minh Minh có vấn đề.
Tôi hỏi Lý Minh Minh, cha hắn khi còn sống có kết thù oán với ai không.
Lý Minh Minh lắc đầu, nói cha mình là người hiền lành, hơn nữa còn quyên góp cho mấy trường học, cho dù bị thiệt thòi cũng không tính toán chi li, sao lại kết oán với ai?
Vấn đề này thật đúng là làm khó tôi, tôi càng ngày càng cảm thấy, là Lý Minh Minh nghĩ ngợi nhiều nghi thần nghi quỷ...
Tôi đang nghĩ hay là tìm cho hắn bác sĩ tâm lý, ánh mắt vô tình nhìn vào chân hắn.
Tôi chợt phát hiện một điều, điều này làm cho tôi có thể khẳng định, hắn thật sự đã gặp quỷ.
Bóng của hắn trên mặt đất rất tán loạn, mười phần ảm đạm.
Cái bóng từ một khía cạnh mà nói, chính là kết quả của ánh mặt trời tác dụng lên dương khí.
Cái bóng ảm đạm, cho thấy dương khí của hắn rất yếu, trừ phi bị quỷ ám, nếu không dương khí không thể yếu như vậy.
Khó trách hắn nhìn có vẻ hư nhược như thế.
Tôi lập tức mời hắn vào trong tiệm ngồi trò chuyện.
Chỉ đi hai bước hắn đã thở hồng hộc, đủ để chứng minh dương khí yếu đến mức nào.
"Thế này đi."
Tôi nói "Ngươi nói đi, sao ngươi lại cho rằng cha ngươi muốn lấy mạng ngươi?"
Lý Minh Minh hít sâu một hơi, kể cho chúng tôi nghe.
Chuyện này phải kể đến một tuần trước.
Đêm hôm đó hắn đang ngủ, bỗng nhiên cảm giác được có một người lên giường của mình, vén chăn lên nằm ở bên cạnh.
Lý Minh Minh lúc này cảm thấy kỳ quái, bởi vì vợ hắn đã đưa con về nhà ngoại, ai lại đêm hôm khuya khoắt nằm trên giường của mình?
Hắn thấy hiếu kỳ liền nhìn sang bên cạnh.
Nhưng vừa nhìn, hắn xém chút hồn phi phách tán.
Người cha đã chết ba năm trước đang nằm bên cạnh, toàn thân ướt dầm dề, trên mặt đầy máu, đôi mắt vô thần nhìn hắn.
Lý Minh Minh sợ hãi, hét thảm một tiếng rồi từ trên giường đứng lên, dập đầu trước mặt cha hắn, hỏi cha hắn sao lại trở về đây?
Cha hắn lạnh lùng nói "Ngươi nhanh đi theo ta, ngươi nhanh đi theo ta!"
Lý Minh Minh đương nhiên hiểu đi cùng cha hắn tức là phải chết!
Cho nên hắn đau khổ cầu khẩn, hỏi cha hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao muốn mang hắn đi.
Cha hắn chỉ lặp lại câu nói kia "Phía dưới rất lạnh, ngươi nhanh đi theo ta!"
Lý Minh Minh lúc ấy sợ đến không nói nên lời, liên tiếp dập đầu không ngừng.
Cha hắn tựa hồ không có kiên nhẫn, bỗng nhiên duỗi cánh tay ra bắt lấy đỉnh đầu hắn, muốn túm hắn đi.
Lý Minh Minh hai chân mềm nhũn, liền ngã co quắp trên mặt đất ngất xỉu.
Phải biết đỉnh đầu là nơi bảo vệ hồn phách con người, cha hắn làm như vậy chính là muốn bắt đi hồn phách của hắn!
Mà lúc hắn cảm giác sắp ngất đi bỗng nhiên một trận tiếng gà trống gáy truyền đến,
Lý Minh Minh lập tức thanh tỉnh hơn rất nhiều, mở mắt ra.
Hắn vẫn nằm trên giường, gian phòng đều bình thường, làm gì có cha hắn?
Lý Minh Minh cũng nhẹ nhàng thở ra, hư nhược nằm trên giường, tự an ủi mình đây chẳng qua là một giấc mộng mà thôi.
Nhưng khi hắn nằm xuống lại kinh hãi phát hiện ra đầu giường ướt một mảng lớn.
Chỗ ướt kia tựa hồ còn tản ra một mùi cá tanh nhàn nhạt.
Lý Minh Minh sợ đến hồn phi phách tán, biết vừa rồi nhất định không chỉ là nằm mơ, rất có thể là cha hắn báo mộng cho mình!
Hắn rốt cuộc không ngủ được, trong phòng khách xem TV một đêm, trời vừa sáng liền đến mộ phần cha hắn thắp hương hoá vàng.
Nhưng dị tượng không vì vậy mà kết thúc.
Đêm ngày thứ hai, Lý Minh Minh lại mơ thấy cha.
Cha hắn vẫn toàn thân đầy nước nằm bên cạnh, thân thể lạnh buốt, hốc mắt trắng hếu nhìn hắn.
"Ngươi sao lại làm chuyện thất đức đó, ngươi sao lại làm chuyện thất đức đó?"
Cha hắn liên tục lặp đi lặp lại, giọng nói tràn đầy oán hận.
Liên tiếp hai đêm mơ thấy cha, Lý Minh Minh cũng biết nhất định là cha hắn ám lấy hắn.
Hắn hỏi cha hắn rốt cuộc muốn cái gì, muốn ô tô, nhà ở hắn đều đốt cho cha, chỉ mong cha hắn đừng ám lấy hắn.
Cha hắn lại lạnh lùng nói "Ta muốn đưa ngươi đi, tránh cho ngươi lại làm chuyện thất đức."
Lý Minh Minh đau khổ cầu khẩn, van nài đủ điều nhưng cha hắn không nghe, chỉ là một mực lặp lại câu nói kia.
Mãi mới tới hừng đông, Lý Minh Minh cũng không dám coi nhẹ chuyện này, quyết định đi đến thăm mộ phần cha hắn một chuyến, để xem thử có phải mộ phần xảy ra vấn đề hay không?
Mộ phần quả thật có vấn đề, nhìn qua là thấy có chuyện lạ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận